- ... Cục trưởng Tiếu sao? Tôi là Nhiếp Chấn Bang.
Điện thoại vừa kết nối, Nhiếp Chấn Bang lập tức nói.
Lúc này, Tiếu Thiện Minh sớm đã đi vào giấc mộng, trong mơ màng nghe được câu này, cả người ngồi bật dậy, Nhiếp Chấn Bang ba chữ này Tiếu Thiện Minh nghe rất là rõ ràng.
Cho dù đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, nhưng trên miệng Tiếu Thiện Minh liền nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài có chỉ thị gì ạ.
Nhiếp Chấn Bang vừa đi ra ngoài khu người nhà Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố vừa nói:
- Cục trưởng Tiếu, bây giờ anh lập tức triệu tập tất cả cảnh sát đang làm việc của Cục thành phố, lập tức đến gần tiểu khu Đồng Uy quận Đồng Bình, phong tỏa khu đó, bây giờ tôi đã ra ngoài rồi, anh lái xe đến đón tôi.
Cúp điện thoại xong, Tiếu Thiện Minh lúc này lấy ra tinh thần hăng hái mà năm đó vẫn là cảnh sát bình thường, tốc độ nhanh nhẹn dứt khoát, khiến cho vợ của Tiếu Thiện Minh cũng có chút ngạc nhiên.
- Lão Tiếu, vội thế làm gì? Đây là vội đi đầu thai sao? Đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì không thể bảo người dưới đi làm sao? Còn cần đại Cục trưởng anh bôn ba mệt nhọc như vậy sao? Năm đó khi Chu Khánh Quốc làm Cục trưởng, anh xem xem người ta làm Cục trưởng thế nào.
Vợ của Tiếu Thiện Minh nằm trên giường cũng tức giận bật dậy.
Tiếu Thiện Minh lúc này nhíu mày một cái, trầm giọng nói:
- Phụ đạo nhân gia, mình biết cái gì? Chu Khánh Quốc? Chu Khánh Quốc thoải mái như vậy thì sao, bây giờ vẫn là không đi vào được. Hơn nữa, vừa rồi mình không nghe thấy sao? Điện thoại của Chủ tịch thành phố Nhiếp tôi có thể không đi sao? So được với sự coi trọng và tín nhiệm của Chủ tịch thành phố Nhiếp sao?
Lời nói của Tiếu Thiện Minh khiến vợ ông ta nhăn nhó miệng, lầm bầm nói:
- Chỉ ông có thể, tôi không nói nữa.
Đi ra khỏi cổng của nhà mình, Tiếu Thiện Minh lập tức gọi điện đến tổng phòng trực ban Cục thành phố, vừa kết nối, Tiếu Thiện Minh liền nghiêm túc nói:
- Tổng phòng trực ban sao? Tôi là Tiếu Thiện Minh, thông báo cho toàn bộ cảnh sát đang trực của Cục thành phố, trong vòng mười phút, đến ngay gần tiểu khu Đồng Uy khu Đồng Bình, phong tỏa toàn bộ phạm vi xung quanh ba kilomet, tôi sẽ đến ngay.
Sếp cả của Cục thành phố đích thân hạ mệnh lệnh, trong nháy mắt, toàn bộ Cục công an thành phố Vọng Hải bắt đầu hành động, trong đại viện Cục thành phố, chi đội hình sự bên đó, chi đội trị an, bao gồm cả chi đội đặc chủng bên đó, phàm là cảnh sát đang trực, toàn bộ đều hành động, từng chiếc xe cảnh sát, còi gào thét, đèn sáng lóe lên, đều xuất phát, cả đêm tối của thành phố Vọng Hải có vẻ trở nên náo nhiệt.
Nhìn sang khu bên này, khu vực với cuộc sống về đêm phong phú, không ít người đều nhìn cảnh này mà kinh ngạc, dần dần bàn tán, lẽ nào nói, thành phố Vọng Hải sắp xảy ra chuyện lớn sao?
Tốc độ của Tiếu Thiện Minh rất nhanh, Nhiếp Chấn Bang ở bên đường đợi không đến hai phút, một chiếc xe cảnh sát liền đỗ ở bên đường, Tiếu Thiện Minh mở cửa ở ghế lái, bước xuống nói:
- Chủ tịch!
Nhiếp Chấn Bang lúc này không nói nhiều lời vô nghĩa, thời gian đã qua mấy phút rồi, lúc này không phải là lúc hàn huyên dài dòng, nếu chẳng may Giang Nhược Hiên nha đầu này bị người của Triệu Trác Bân bắt đi, hoặc là chứng cớ bị lấy mất, lần này có thể nói là kiếm củi ba năm đốt một giờ, đánh rắn động cỏ.
- Cục trưởng Thiện Minh, lần này anh phải chuẩn bị tốt tâm lý, trước đó, tôi đã nhận được thư tố cáo, Cục trưởng phân cục Công an quận Đồng Bình Triệu Trác Bân nghi ngờ cấu kết với tội phạm, vốn dĩ, chuyện này rất ít người biết được, nhưng không ngờ lại khiến cho phóng viên Giang Nhược Hiên của Đài truyền hình biết được, hơn nữa, ngay tối nay cô ấy đã nắm được một số chứng cớ về cấu kết giữa Triệu Trác Bân và ông chủ Lý Đông Giang của công ty Đông Giang quận Đồng Bình.
Lần này, chúng ta chính là đi đến ứng cứu đồng chí Giang Nhược Hiên, và khống chế Triệu Trác Bân và Lý Đông Giang.
Vừa lên xe, Nhiếp Chấn Bang liền nói.
Lời này khiến cho Tiếu Thiện Minh đang lái xe cả người sửng sốt, đây là chuyện ông ta hoàn toàn không ngờ, trong lòng có chút hoảng sợ, phân cục công an quận Đồng Bình xảy ra loạn tử lớn như vậy, nói thế nào thì Cục trưởng Công an mình cũng có một ít trách nhiệm không thể trốn tránh.
Trầm mặc một lúc, Tiếu Thiện Minh lên tiếng nói:
- Chủ tịch, xin ngài xử phạt tôi.
Lời còn chưa dứt, Nhiếp Chấn Bang liền khoát tay nói:
- Được rồi, đồng chí Thiện Minh, những lời này không cần nói. Gạo thế nào thì nuôi người như vậy, Triệu Trác Bân là Triệu Trác Bân, anh là anh, đây là khái niệm hoàn toàn không giống nhau. Anh cũng không cần tự trách, chuyện tối nay làm tốt rồi, nhất định phải đi trước Triệu Trác Bân, bảo vệ tốt cho đồng chí Giang Nhược Hiên, coi như là anh lập công lớn rồi.
Quận Đồng Bình bên này, sớm đã loạn rồi, Triệu Trác Bân lúc này đã đích thân đến cửa ngõ lân cận cách tiểu khu Đồng Uy ba kilomet, bên cạnh, một cảnh sát đã chạy đến, thấp giọng nói:
- Cục trưởng Triệu, căn cứ theo tình hình mà Long tử khai báo, Giang Nhược Hiên người phụ nữ đó chính là xuống xe ở đây, nhưng ngõ tiền đồng bên này, bốn phía đều thông, nối liền với năm sáu hợp tác xã xung quanh, dân số phức tạp, đường bên trong cũng rất phức tạp, trong đêm tối thế này tìm một cô gái, giống như mò kim đáy biển vậy.
Triệu Trác Bân thô bạo cắt đứt lời nói của thuộc hạ, trầm giọng nói:
- Tìm, dùng mạng lưới tìm, cho dù là lật ngược trời thì cũng phải tìm được Giang Nhược Hiên, người phụ nữ này nghi ngờ có liên quan đến vụ án buôn lậu ma túy đặc biệt lớn, nhất định phải bắt được cô ta.
Lời nói vừa dứt, tên đường lớn, mười mấy chiếc xe cảnh sát lái đến bên này, tiếng còi gào thét đỗ ở bên cạnh, cửa xe mở ra, người đi ra khiến cho Triệu Trác Bân sửng sốt, lập tức làm mặt mỉm cười bước đến:
- Đội trưởng Trương, sao lại kinh động đến chi đội chống ma túy các anh vậy.
Chi đội Trương lúc này nhìn Triệu Trác Bân, mỉm cười nói:
- Lão Triệu, quận Đồng Bình các anh đây là xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện lớn gì mà kinh động đến ông chủ lớn, toàn thành phố nếu là cảnh sát đang trực, ngoài lực lượng ở bên ngoài bảo đảm tất yếu ở bên đó ra, người khác toàn bộ đều điều động đến, đây là muốn bắt giữ người nào, tội phạm truy nã cấp Q quốc gia trốn đến quận Đồng Bình sao?
Lời này khiến cho Triệu Trác Bân lúc này có một loại cảm giác không tốt, đang chuẩn bị nói chuyện, phía sau, một chiếc xe cảnh sát đã lái đến, biển số xe, cảnh sát toàn thành phố đều quen thuộc, đây chính là xe chuyên dụng của ông chủ lớn Cục thành phố.
Buồng lái mở ra, Tiếu Thiện Minh sắc mặt nghiêm túc bước xuống, bên cạnh, tất cả cảnh sát đều đã tụ lại, nhưng ngay sau đó, cửa sau mở ra, Nhiếp Chấn Bang xuất hiện trước mặt mọi người khiến cho tất cả cảnh sát đều chấn động, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, lại kinh động đến cả Chủ tịch thành phố Nhiếp.
Tiếu Thiện Minh sắc mặt trầm xuống, nhìn mọi người một lượt, ánh mắt cuối cùng dừng trên người Triệu Trác Bân, trầm giọng nói:
- Triệu Trác Bân, anh đang làm gì vậy? Tại sao lại phải phong tỏa nơi này?
Triệu Trác Bân lúc này bản thân cũng không biết, mồ hôi lạnh trên trán đã đổ ra, đối mặt với bộ dạng thản nhiên đó của Chủ tịch thành phố Nhiếp, đối mặt với thái độ và khẩu giọng nghiêm nghị đó của đại Cục trưởng Cục thành phố, Triệu Trác Bân miệng mấp máy nói:
- Cục...Cục trưởng, căn cứ theo tin báo, có một thành viên tập đoàn buôn lậu ma túy quan trọng đã trốn chạy vào khu này, tôi đang tổ chức người lục soát toàn bộ.
Nghe được câu này, Tiếu Thiện Minh liền biết, Triệu Trác Bân loại người này là sa đọa và hủ bại hoàn toàn rồi, đã không còn thuốc chữa nữa rồi. Trầm giọng nói:
- Triệu Trác Bân, anh vẫn còn muốn chống chế đến khi nào, anh tưởng rằng tôi không biết những chuyện xấu xa của anh sao? Hôm nay tôi chính là vì chuyện này mà tới. Trương Quang Tiêu, lấy huy hiệu cảnh sát của Triệu Trác Bân xuống cho tôi, từ bây giờ trở đi, Trương Quang Tiêu, cậu tạm quyền toàn bộ công tác của phân cục công an quận Đồng Bình, Triệu Trác Bân đình chỉ công tác tiếp nhận điều tra.
Tiếu Thiện Minh đứng dưới đám đông, phía sau người đứng đó còn là Ủy viên thường vụ, Phó Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố Vọng Hải Nhiếp Chấn Bang, phe cánh này hạ một Cục trưởng phân cục còn không phải là trò chơi sao?
Trương Quang Tiêu cũng chính là chi đội trưởng chi độ phòng chống ma túy thành phố Vọng Hải, lúc này cũng không có chút do dự nào, lập tức đi lên, lấy quân hàm cảnh sát, cảnh vệ trên trang phục cảnh sát của Triệu Trác Bân xuống, bên cạnh, hai cảnh sát đặc chủng cũng đã theo lên, một trái một phải, áp giải Triệu Trác Bân đi.
Tiếu Thiện Minh lúc này nhìn quanh một lượt, lần nữa nói:
- Tiếp theo, tất cả mọi người lập tức vào khu vực này, tìm phóng viên của Đài truyền hình thành phố Vọng Hải đồng chí Giang Nhược Hiên, phóng viên Giang Nhược Hiên trong tay nắm một số chứng cớ vô cùng quan trọng, nhất định phải bảo đảm an toàn của phóng viên Giang.
Nhiếp Chấn Bang bên này cũng theo vào trong ngõ tiền đồng, thấy các cảnh sát vẫn là buồn bực lục soát như lúc đầu, mày của Nhiếp Chấn Bang cũng nhíu lại, lập tức nói với Tiếu Thiện Minh bên cạnh:
- Cục trường Thiện Minh, tìm như vậy không được, bảo các đồng chí vừa tìm vừa hô, cứ nói là tôi đến tìm cô ấy, như vậy chỉ cần Giang Nhược Hiên vẫn còn ở đây, có lẽ sẽ tự mình đi ra.
Theo dặn dò của Tiếu Thiện Minh, trong khu vực này lập tức vang lên tiếng gọi của cảnh sát:
- Phóng viên Giang, chúng tôi là người chủ tịch Nhiếp phái đến tìm cô, cô ở đâu?
Quả nhiên, sau khi hô như vậy, rất nhanh Giang Nhược Hiên liền chủ động từ sau đống đồ vật hỗn độn đi ra, vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Giang Nhược Hiên cả người coi như hoàn toàn thả lỏng, bước lên, rất hưng phấn nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, các ngài đợi chút.
Nói xong, Giang Nhược Hiên lấy ra cái túi màu đen của mình từ trong thùng rác, đưa qua nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, đây là chúng cớ tối nay tôi vào sòng bạc Đông Giang chụp được, lúc đó Triệu Trác Bân đang tham gia đánh bạc ở sòng bạc, ngoài ra, Chủ tịch thành phố Nhiếp, sòng bạc của công ty Đông Giang nằm ở ngay dưới tầng hầm của tiểu khu Đồng Uy, tôi kiến nghị, các anh lập tức đi bắt nhân viên của công ty Đông Giang, những người này thực sự là coi trời bằng vung rồi.
Nhiếp Chấn Bang thấy trên khuôn mặt trắng của Giang Nhược Hiên lúc này đã là rất nhem nhuốc, không nhịn được ý cười, dặn dò Tiếu Thiện Minh ở bên cạnh:
- Cục trưởng Thiện Minh, chuyện tiếp theo giao cho anh, về công ty Đông Giang, loại thế lực đen tối này nhất định phải kiên quyết trừng trị, quyết không nương tay.
Nhìn thấy đám người Tiếu Thiện Minh rời đi, Giang Nhược Hiên lúc này lại là kinh ngạc nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, ngài nhìn tôi làm gì?
Nhiếp Chấn Bang lúc này trong lòng cũng có chút xúc động, cô gái này thật sự coi là một kỳ nhân, lập tức cũng nói đùa:
- Phóng viên Giang, cô tự mình không biết sao? Cô bây giờ có thể thành mặt mèo rồi đó.
Lời này khiến cho Giang Nhược Hiên vô cùng ngượng ngùng, nha đầu này đảo mắt một cái, cũng ranh mãnh nói:
- Chủ tịch thành phố Nhiếp, tiểu nữ cảm tạ ơn cứu mạng của Chủ tịch Nhiếp, chủ tịch, ngài xem có cần lấy thân báo đáp hay không.