Chương 325: Sự cố chấp của Nhiếp Chấn Bang

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:20

Nghe được lời nói của Ninh Trí Viễn, trong lòng Nhiếp Chấn Bang cũng chấn động, hắn lập tức trầm tiếng nói: - Trí Viễn, bây giờ cậu đang ở đâu? Lập tức tới Vương Triều đi. Tôi đợi cậu ở phòng riêng La Mã trên tầng 7 Vương Triều. Cúp điện thoại, đúng lúc này Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết cũng đi từ trong phòng ra. Cả hai đều mặc quần áo ngủ, một màu tím, một màu vàng. Cái bộ dáng lười biếng, còn chưa ruawr mặt chải đầu này, khiến người ta có cảm giác như hải đường mới thức dậy vào mùa xuân vậy. Giờ phút này, Đổng Uyển cũng nghi ngờ hỏi: - Cái gì mà tầng 7? Lúc này, Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười nói: - Không có gì. Bàn bạc chút chuyện với Trí Viễn. Buổi chiều hôm nay, anh sẽ đi cùng các em tới bệnh viện. Sau đó, còn phải tới Dương gia một chuyến nữa. Cô dâu lại mặt, đây là lễ tiết truyền thống của Hoa Hạ. Có khi là ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cũng có khi là ngày thứ hai sau khi kết hôn, mỗi nơi lại có phong tục tập quán khác nhau. Hai nhà Nhiếp, Dương thì lựa chọn kiểu thứ nhất, cũng chỉ là một cái hình thức mà thôi. Giờ phút này, Dương An Na cũng đã rời giường. Sự điên cuồng đêm hôm qua khiến Dương An Na hiện tại cũng cảm giác có chút đau đớn, đi đường đều có hơi chút khác biệt. Nguyên nhân không có gì khác, chính là năng lực của Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá mạnh mẽ. Từ điểm này mà nói, An Na cảm thấy, cùng hai chị cộng đồng ứng phó, đây là một sự lựa chọn sáng suốt biết bao. Sau khi trải qua một bữa sáng tình yêu, có lẽ, Ninh Trí Viễn cũng có khả năng tới nơi rồi. Vì vậy, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên. Trong cái nhìn của hội viên câu lạc bộ Vương Triều, tầng tám của Vương Triều hẳn là nơi thần bí nhất ở đây. Nhưng, không một ai có thể biết rằng, tầng tám đúng là khu vực làm việc của Vương Triều. Tầng bảy, chính là tầng cao nhất mà Vương Triều mở cửa kinh doanh. Thiết kế của tầng 7 là trang trí theo kiểu dáng đặc trưng riêng thành một căn hộ có đầy đủ tiện nghi. Toàn bộ tầng 7, tổng cộng chỉ có ba mươi sáu phòng. Phòng nhỏ nhất chừng bốn mét vuông, lớn nhất chừng mấy trăm mét vuông. Ký hiệu của tất cả các phòng đều không dùng con số để đánh dấu mà dựa theo những tên những thành phố nổi Dương An Nah trên thế giới mà sắp xếp. La Mã chính là một trong số những căn phòng riêng đó. Khác hẳn với cái loại cổ hương cổ sắc của phong cách thời Đại Đường trong căn phòng Trường An làm phòng La Mã hiển thị rõ cái sự xa hoa trong phong cách châu Âu cổ điển. Nhiếp Chấn Bang vừa mới bước vào phòng riêng không lâu, bên ngoài liền truyền tới tiếng gõ cửa. Ngay sau đó, cửa chính mở ra, Ninh Trí Viễn đi đến, ngồi vào chỗ của mình ở trên sô pha. Ninh Trí Viễn liền mở miệng nói: - Tam ca, chuyện mà anh giao cho đấy, em đã điều tra xong rồi. Vụ án Hạ Tương đó, ở thành phố Thiên Châu, bao gồm cả Hàn Tử Kỳ ở bên trong, tất cả mọi người đều bị xử nặng. Hàn Tử Kỳ ở tù chung thân, mấy người trong bộ máy lãnh đạo Huyện ủy huyện Hạ Tương có liên quan tới vụ án đều tử hình. Mặt khác, cài người có trách nhiệm trực tiếp thuộc bộ máy lãnh đạo thị trấn Thương Sơn cũng đều tử hình cả. Ngoài ra, nhà giam của Đinh Hải Ba cũng đã tra ra được, là nhà giam Viêm Châu thuộc tỉnh Giang Bắc. Tìm Ninh Trí Viễn chính là để điều tra về Đinh Hải Ba. Với tư cách là nhân vật mấu chốt trong vụ án Hạ Tương lần này, tội của Đinh Hải Ba, cũng không phải đơn giản như mặt ngoài vậy thôi được. Hiện giờ phán án nhẹ vậy, đó chẳng qua cũng là một sự trao đổi thỏa hiệp cùng với cân bằng mà thôi. Mặt ngoài, Nhiếp Chấn Bang là bằng lòng phục tùng theo. Hơn nữa, cái bản báo cáo này, cũng đã được gửi một bản tới quân khu Tây bắc, từ phản ứng của quân khu Tây Bắc và đám người Diêu Viễn tới xem, tất cả cũng đều là tán thành. Đầu tiên, từ góc độ của Hùng Trường Quý nhìn thì, cái tầng lớp hủ hóa đó không có liên quan gì tới hắn cả. Kẻ hại chết cả gia đình bốn người Hùng Trường Quý đó chính là người của thị trấn Thương Sơn. Đây chính là hung thủ trực tiếp, bắt buộc phải loại trừ. Tât cả mọi người đều cho rằng, cái giải thích như vậy là đã đủ rồi. Nhưng, Nhiếp Chấn Bang thì cũng không cho là như vậy. Cái gọi là, ta không giết bá nha, bá nha lại vì ta mà chêt. Bất kể như thế nào, trách nhiệm của Đinh Hải Ba là không thể trốn tranh được. Chẳng sợ là, Chưởng Quỹ cũng không biêt việc này, nhưng Nhiếp Chấn Bang nhât định là phải quản. Quản một cách quang minh chính đại, hiển nhiên là không thể được. Phía trên đã lên tiếng, Nhiếp Chấn Bang căn bản là không có cách nào phản đối được. Và, chuyện này cũng không thể nào chấp nhận được một cái cán bộ cấp Phó giám đốc sở nho nhỏ như hắn được phép phản đối. Nhiếp gia, mặc dù không có ông cụ ở, mặc dù là Nhiếp Chấn Bang là gia chủ của Nhiếp gia, thì cũng không có khả năng khiến cho cả Nhiếp gia bồi hết tính mạng vào chuyện này được Huống chi, ông cụ Nhiếp gia cũng đã không phải như mặt trời ban trưa nữa, mà đã là hoàng hôn ở tây sơn. Nhiếp gia cũng không có cách nào, bởi Nhiếp gia cũng không phải gia tộc có thể một tay che trời. Thậm chí, cho dù Nhiếp lão là nhân vật đứng đầu của quốc gia thì cũng phải e dè tới suy nghĩ lợi ích của một vài tập thể nào đó. Dù sao, từ ánh mắt của những người khác nhìn vào thì, muốn người chon cùng cũng có thể, nhưng có người liên quan trực tiếp là đến nơi. Dù gì, Hàn Tử Kỳ cũng tốt, Đinh Hải Ba cũng tốt, tât cả cũng không có chỉ huy người của thị trấn Thương Sơn sử dụng thủ đoạn cứng rắn như vậy. Nhưng, trong long Nhiếp Chấn Bang cũng là có sự kiên trì của chính mình. Mặc kệ thế nào, cho dù là mình lợi dụng việc công để trả thù riêng cũng được, là cái gì cũng được, cái quỳ cuối cùng kia của Chưởng Quỹ, cái câu nói xin lỗi trước sự bồi dưỡng của Đảng, của quân đội kia của Chưởng Quỹ, cũng là đã khiến cho Nhiếp Chấn Bang xúc động thật sâu rồi. Ở trong long Nhiếp Chấn Bang, Đinh Hải Ba với vai trò là người chịu trách nhiệm trực tiếp trong vụ án Hạ Tương đó, nếu không phải vì Đinh Hải Ba có bối cảnh thâm hậu như vậy, nếu không phải vì lấy long Đinh Hải Ba, làm sao lại có thể xuất hiện chuyện như thế. Những người này, cũng không có lá gan to như vậy được. Cho nên, Đinh Hải Ba nhất định phải trả giá cực lớn. Không nói đến cái chêt, nhưng it nhất là không thể nào tự do tự tại được như hiện giờ. Trầm ngâm một chốc, Nhiếp Chấn Bang liền trầm giọng nói: - Trí Viễn, tôi đã biết. Chuyện này cảm ơn cậu. Ừ, Trí Viễn, chăc cậu cũng hiểu được, chuyện này vẫn là không nên nói ra ngoài. Ninh Trí Viễn gật đầu rồi nói: - Tam ca, anh nói cái gì vậy. Chuyện mà anh đã giao cho tôi làm mà. Nhiếp Chấn Bang vừa nghe vậy cũng liền mỉm cười. Ninh Trí Viễn này, thông minh đấy. Sở dĩ lại lựa chọn Ninh gia, lựa chọn Ninh Trí Viễn đi điều tra giúp mình, chủ yếu là bởi vì ở tỉnh Giang Bắc, dù sao ông ta còn có mạng lưới quan hệ, tài nguyên không nhỏ, để cho cậu ta đi là bí mật nhất. Còn về độ trung thành của Ninh gia, Nhiếp Chấn Bang cũng không lo lắng gì cả. Hiện giờ Ninh gia đã dựa vào Nhiếp gia rồi, nếu hủy hoại Nhiếp gia thì cũng chính là hủy hoại chính bản thân mình. Bởi vậy, nếu nói ra thì sẽ biến thành kẻ phản bội, đầu hàng. Bất kỳ gia tộc nào cũng sẽ không chấp nhận một gia tộc có tiền khoa phản bội như vậy. Cho nên, Ninh Trí Viễn cũng không có khả năng sẽ nói ra. Vừa rồi, lời nói của Ninh Trí Viễn, cũng đã giải thích được hết thảy rồi. Ngay lập tức, Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên nói: - Ha ha, Trí Viễn, tôi còn có một số việc, phải đi cùng An Na lại mặt. Tôi cũng không ngồi tiếp với cậu nữa. Đi ra khỏi tầng 7, Nhiếp Chấn Bang bước vào thang máy riêng, đồng thời cũng bấm ngay số điện thoại của Đại Long. Chuyện này để người khác làm thì khó tránh khỏi việc sẽ bị lộ tiếng gió. Nhưng, giao cho Đại Long và Hổ tử thì Nhiếp Chấn Bang cũng là vô cùng yên tâm. - Đại Long, cậu sắp xếp, cho người vào nhà giam Viêm Châu tỉnh Giang Bắc, xử lý giúp tôi một người. Không yêu cầu gây tổn hại đến tính mạng, chỉ cấn khiến cho kẻ đó đời này chỉ có thể ngồi ở trên giường, không thể nhân đạo (chỉ việc giường chiếu) được, như vậy là được rồi. Có thể làm được sao? Nhiếp Chấn Bang nói rất đơn giản, ngắn gọn, không dài dòng. Đầu bên kia, điện thoại yên lặng trong chốc lát, một lúc sau mới có giọng nói trầm thấp truyền tới: - Được. Tôi sẽ sắp xếp. Phương thức xử lý như vậy cũng là đã trải qua sự suy tính cặn kẽ. Nếu giết người thì dấu hiệu quá rõ ràng. Làm như vậy thì ảnh hưởng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Thù là phải báo, nhưng cũng phải tính toán đến cả bản thân. Nếu cái gì cũng không quan tâm, chính mình còn đi cái con đường làm quan gì nữa, còn không bằng trực tiếp ở đoàn Lão Hổ, ân đền oán trả thì tốt hơn. Đi vào con đường làm quan này, mục đích đúng là vì muôn nghìn dân chúng trên cả nước. Vào lúc này, không phải là thởi điểm để hành động theo cảm tính. Xử lý như vậy, đối với Đinh Hải Ba mà nói, đúng là sống không bằng chết. Làm vậy là giải hận hơn so với việc giết luôn hắn, nhưng đồng thời, không có tạo ảnh hưởng lớn như việc giết chết người. Lấy thủ đoạn của Đại Long, cũng sẽ không tra tới được trên người chính mình. Trở lại tầng chín, giờ phút này mấy cô nàng Dương An Na cũng đã chuẩn bị tươm tất, sẵn sàng. Đổng Uyển và Lý Lệ Tuyết chuẩn bị đi bệnh viện làm kiểm tra, còn Dương An Na tất nhiên là phải lại mặt. Cái lễ tiết này, cũng không thể rút gọn bớt được. Hai chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của câu lạc bộ Vương Trieeuf. Chiếc Land Rover của Đổng Uyển thì chạy về phía bệnh viện Quân tổng, còn chiếc Ferrari của Dương An Na thì chạy về phía Dương gia. Đối với chuyện chú rể mới lại mặt, Dương gia vẫn còn biểu hiện được rất long trọng. Chẳng những là ông cụ tự mình ra mặt đón tiếp mà Dương Thắng Lợi cũng đã chạy trở về. Còn về phần ba người anh trai cùng mấy chị dâu của Dương An Na, tất nhiên là đều trình diện đầy đủ. Ở lại Dương gia căn cơm trưa, đây coi như là bữa tiệc gia đình chân chính rồi. Trong suốt bữa cơm, lúc này, Dương lão cũng uống một hớp rượu nhỏ. So sánh với thân thể của ông cụ nhà mình, Dương lão là tốt hơn nhiều. Ăn cơm trưa xong, phụ nữ ở Dương gia tự nhiên là đều tránh hết đi, các thành viên nam giới của Dương gia đều ngồi ở sô pha, nói chuyện. Trong đám con cháu mấy thế hệ của Dương gia, cũng chỉ độc anh cả của Dương An Bang là Dương An Quốc, cùng với con trai của bác cả Dương Quang Vinh là Dương Trị Quốc và Dương Trị Bang là ở trong thể chế. Cho nên, trong trường hợp như thế này, chủ đề câu chuyện, cũng không phải những thứ có dinh dưỡng gì đó (những thứ mang nội dung sâu sắc). Sau khi ngồi nghỉ chừng nửa tiếng, Dương lão liền đứng dậy rời đi. Dù sao cũng là người cao tuổi rồi, nghỉ ngơi buổi trưa hay là phải có. Ở Dương gia, mãi cho đến hơn ba giờ chiều, Nhiếp Chấn Bang và Dương An Na mới đứng dậy xin phép ra về. Vừa về tới Vương Triều bên này, Đổng Uyển liền hứng phấn mà đứng dậy, mà ngược lại, Lý Lệ Tuyết thì lại có chút thẹn thùng và cảm giác hạnh phúc. Thấy một màn như vậy, Nhiếp Chấn Bang làm sao còn có thể không hiểu là chuyện gì đã xảy ra. Nhưng, hạnh phúc tới quá mức đột ngột, Nhiếp Chấn Bang cũng có chút không dám tin mà hỏi: - Lệ Tuyết, Uyển nhi, các em đây là? Đổng Uyển xì một tiếng, liền cười nói: - Chấn Bang, anh sắp làm cha. Lời nói vừa dút, trong khi Nhiếp Chấn Bang còn đang trầm tư, Dương An Na thì đã nhảy dựng lên: - Thật vậy chăng? Thật tốt quá! Em đã nói rồi, giống như trên ti vi vậy. Em sắp được làm mẹ nhỏ rồi. Ừ, em phải chuẩn bị món quà gì cho đứa bé đây? Những lời này khiến ba người đều mỉm cười. Cô nàng này, giờ mới được một tháng, thế mà đã nghĩ tới chuyện chuẩn bị quà. Nhiếp Chấn Bang đang chuẩn bị nói, điện thoại lại đột nhiên vang lên. Vừa nhìn dãy số, không ngờ lại là Đại Long. Nhiếp Chấn Bang lập tức liền bắt điện thoại không dám chần chừ. Đầu bên kia điện thoại, tiếng nói của Đại Long rất là gọn gàng mà linh hoạt truyền tới: - Tam thiếu gia, sắp xếp xong xuôi, tuyệt đối sẽ không có sai sót, nhầm lẫn gì. Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu. Với tính cách trầm ổn của Đại Long, nếu không phải là việc chắc chắn hoàn toàn thì tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Có những lời này, chuyện Đinh Hải Ba, chính mình sẽ không cần phải lo lắng nữa. Sau khi cúp điện thoại, Nhiếp Chấn Bang mới vừa đi tới phòng khách, điện thoại lúc này lại vang lên. Lần này cũng là điện thoại của Ủy ban Kỷ luật trung ương. Số gọi tới, không ngờ lại là số điện thoại của văn phòng Phó bí thư Âu Dương Hạ.