Chương 471: Khó mà xuống tay

Trùng Sinh Thế Gia Tử

Thái Tấn 01-01-2024 08:20:13

Nhiếp Chấn Bang không ngờ Tiếu Thiện Minh lại đến đây. Ở thành phố Vọng Hải này, một số cán bộ thậm chí là tất cả các cán bộ đều không đánh giá cao bản thân. Hiện nay, trong mắt những cán bộ ở thành phố Vọng Hải, Thạch Nghị Vũ mới là nơi đáng nương nhờ nhất, bởi Bí thư Thạch là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thậm chí Bí thư Thạch còn có quyền nhất định trong việc bố trí nhân sự cho toàn tỉnh Phúc Kiến, chứ nói gì đến thành phố Vọng Hải. Nhiếp Chấn Bang cũng nghe đến câu nói: Theo Bí thư Thạch, ngày mai có thể thăng chức. Lời nói tuy thô lỗ nhưng nó đã thể hiện rõ ràng tâm lý của cán bộ ở thành phố Vọng Hải. Mặc dù, Bí thư Thạch nhà cao cửa rộng có nhều quan hệ tuy nhiên Chủ tịch thành phố Vương Á Quang cũng là một ứng cử viên không tồi, Chủ tịch thành phố Vương là một người hiền lành tuy nhiên như vậy cũng có cái tốt của nó. Chủ tịch thành phố Vương luôn nhường nhịn Thạch Nghị Vũ, tất nhiên trong một số việc Thạch Nghị Vũ cũng ít nhiều giữ thể diện cho Vương Á Quang. Nhưng nếu như muốn phá vỡ mối quan hệ này hoặc giả như làm quá lên thì Vương Á Quang giống như con giun xéo lắm cũng quằn lúc đó Thạch Nghị Vũ cũng khó sống. Nhưng Tiếu Thiện Minh cũng khá thông minh, anh ta không dựa vào Thạch Nghị Vũ hiển hách cũng không nhờ vào Vương Á Quang mà chủ động đến đây tìm hồi báo cho mình. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói với Lý Cư Bằng: - Cư Bằng, anh ra mời cục trưởng Tiếu vào đây đi. Nhìn thấy Tiếu Thiện Minh, dường như hắn liền nghĩ tới đêm hôm đó trên đường cái, anh cảnh sát giao thông Triệu Hải Ninh với vẻ mặt chính trực. Với khoảng thời gian ngắn ngủi đó sợ rằng Lâm Cảnh Dung và Triệu Kiệt đã gây chuyện để báo thù rồi. Hắn có ấn tượng rất tốt với Triệu Hải Ninh. Thời buổi bây giờ, những người đủ cảm ngay thẳng, luôn chấp hành luật pháp liệu có mấy. Ở thành phố Vọng Hải này, Triệu Hải Ninh chính là một kỳ tài. Về tình về lý, Nhiếp Chấn Bang cần phải bảo vệ người này. Vừa đi vừa suy nghĩ chả mấy chốc Tiếu Thiện Minh đã được Lí Cư Bằng dẫn vào trong phòng. Một lần nữa gặp lại Tiếu Thiện Minh, Nhiếp Chấn Bang có cảm giác giống hệt như ngày điều tra nghiên cứu ở cục công an. Lúc này đây, vể mặt Tiếu Thiện Minh không còn có sự giả dối và kiêu ngạo nữa thay vào đó là sự thảng thắn, chân thành. Tuy vậy, Tiếu Thiện Minh vẫn rất cẩn thận, vào trong phòng, kính trọng chào Nhiếp Chấn Bang theo nghi thức quân đội: - Chủ tịch thành phố Nhiếp. Nhưng anh ta không hề ngồi xuống điều này cho thấy anh ta rất chú trọng những chi tiết nhỏ. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang gật đầu nói: - Cục trưởng Tiếu ngồi xuống nói chuyện đi. Tiếu Thiện Minh không từ chối, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, từ trong cặp làm việc lấy ra một cuốn sổ đặt trên bàn và nói: - Chủ tịch thành phố, lần này tôi đến đây mục đích chính làm muốn báo cáo tình hình công việc ơ cục Công an thành phố. Sau khi Nhiếp Chấn Bang nhậm chức, Hội nghị thường niên hội đồng nhân dân thành phố Vọng Hải rất nhanh bổ nhiệm Nhiếp Chấn Bang làm Phó chủ tịch thường trực thành phố. Công việc của Phó chủ tịch thường trực thành phố đó là hỗ trợ và giúp đỡ Chủ tịch thành phố làm tốt công tác quản lý thành phố, phân công quản lý kiến thiết kinh tế, liên hệ giữa chính trị và pháp luật, liên kết giữu bộ đội vũ trang và quân địa phương. Kiều Dịch Nhân đã để cho Nhiếp Chấn Bang đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, hiển nhiên cũng sẽ không để cho quyền lực của hắn quá nhỏ. Được phân công quản lý chính trị pháp luật, liên hệ quân đội và cảnh sát vũ trang chính là cơ hội tốt để nắm quyền. Tiếu Thiện Minh báo cáo công việc với Nhiếp Chấn Bang cũng không có gì là sai trái cả. Thấy Nhiếp Chấn Bang không có biểu tình gì, Tiếu Thiện Minh trầm ngâm một lúc rồi nói: - Chủ tịch thành phố, năm ngoái trường Trung cấp chuyên nghiệp cảnh sát đã hợp tác với Bộ giáo dục hoàn thành công tác thẩm tra, năm nay sẽ chính thức thành lập trường Cao đẳng chuyên nghiệp Công an Vọng Hải. Căn cứ tinh thần văn kiện, Cao đẳng Cảnh sát sẽ xây dựng theo mô hình đô thị thành phố. Lãnh đạo các cấp của trường sẽ đảm nhận chức Phó giám đốc sở. Thành phố chúng ta sẽ phụ trách vấn đề nhân sự Nói là báo cáo nhưng trên thực tế cũng không có gì nhiều để nói, suy cho cùng trách nhiệm của Tiếu Thiện Minh là tuyên giáo và huấn luyện học viên cảnh sát. Nếu như Tiếu Thiện Minh còn phải báo cáo cả việc trong năm nay công an thành phố phá được bào nhiêu vụ án, bắt được bao nhiêu đối tượng tình nghi và phạm pháp vậy thì phòng công tác quản lý trị an còn có tác dụng gì nữa. Nhiếp Chấn Bang không muốn nghĩ nhiều liền trực tiếp mời Tiếu Thiện Minh ra ngoài. Tất cả những gì Tiếu Thiện Minh vừa báo cáo đều xoay quanh công việc của anh ta, điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang khá hài lòng. Con người Tiếu Thiện Minh này đúng là đáng chú ý. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang cười và nói luôn: - Cục trưởng Tiếu, anh cần phải nắm rõ công tác giáo dục và bồi dưỡng cảnh sát. Việc thành lập trường Cao đẳng cảnh sát đã thể hiển rõ sự coi trọng của cấp trên đối với thành phố chúng ta. Anh cũng cần thể hiện năng lực của mình trên phương diện này. Hiện nay, tuy đã bỏ chế độ bao cấp nhưng đại đa số lực lượng tân cảnh sát đều phải lấy từ những trường chuyên nghiệp ra. Phải khẳng định rằng ý nghĩa của việc làm tốt công tác giáo dục tư tưởng, hình thành nên nhân sinh quan, giá trị quan chuẩn mực là vô cùng to lớn. Nói rồi bỗng nhiên Nhiếp Chấn Bang chuyển giọng nói tiếp: - Cục trưởng Tiếu, nói đến chuyện này tôi bỗng nhớ đến một chuyện. Đồng chí Triệu Hải Ninh ở đội cảnh sát giao thông số 3 là một người rất tốt. Không sợ cường quyền, theo đuổi chân lý, nghiêm chỉnh thi hành luật pháp, không kiêu ngạo, siêm nịnh-một người như vậy thật khó có được. Tôi nghĩ nên đưa lên làm tấm gương cho mọi người, tuyên dương cho mọi người biết đến mà noi theo. Là một người chấp pháp mang trên mình những trách nhiệm quan trọng không thể trốn tránh được đó là bảo vệ an ninh cho cả một vùng. Vì vậy những tấm gương như vậy cần phải được tuyên dương hơn nữa. Tiếu Thiện Minh liền ghi nhớ ngay cái tên đó, nói với Nhiếp Chấn Bang vài câu rồi đứng lên. Nhiếp Chấn Bang cũng đứng lên luôn, vừa cười vừa nói: - Đồng chí cố gắng làm việc tốt, luôn sẵn sàng chuẩn bị chờ lệnh cấp trên. Những lời này của Nhiếp Chấn Bang làm Tiếu Thiện Minh chấn động. Chuyện trên quan trường không phải anh ta không hiểu. Sở dĩ anh ta không kết bè kết phái làm bậy bởi anh ta có những tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình. Nhưng như vậy không có nghĩa là anh ta không hiểu chuyện nhân tình thế thái. Nước trong quá thì không có cá. Thời đại này căn bản không thể có được một vị cán bộ hoàn toàn công chính liêm khiết. Ngày thường, nhận vài bao thuốc, nhậu một bữa, có những việc không phạm phải quy tắc gì thì đây là điều rất bình thường. Lúc nãy khi Chủ tịch thành phố Nhiếp vừa vào liền khách sáo gọi anh ta là Cục trưởng Tiếu nhưng bây giờ đã gọi là đồng chí Thiện Minh, điều này đã bao hàm nhiều ý tứ sâu sa rồi. Điều này chứng tỏ Chủ tịch thành phố Nhiếp đã công nhận anh ta. Không những thế những lời của Chủ tịch thành phố Nhiếp còn khiến cho anh ta rất kích động. Xây dựng tấm gương điển hình, làm tốt công tác dạy học, điều này chứng tỏ Chủ tịch thành phố Nhiếp đã rõ tình hình trong cục công an thành phố. Đến hôm nay có thể nói rằng cục công an từ trên xuống dưới đã thối nát hết rồi. Đương nhiên không phải tất cả đều bị tập đoàn Á Hải mua chuộc. Chỉ là trong thế cục này, mặc dù công tư phân minh, nhưng Tiếu Thiện Minh cũng không dám tin ai. Ai biết được liệu trong ngành có tay trong của các lãnh đạo khác hay không. Nhưng các học viên thì lại khác, học giống như những trang giấy trắng như một bài văn hay. Những học viên này chưa bước ra khỏi cồng trưởng nên tính thích nghi còn mạnh, đều là nhiệt huyết dâng trào, ghét ác yêu thiện, mong muốn làm một cảnh sát chí công vô tư. Đối với ngành mà nói đây là một cơ hội tốt xây dựng đội hình cảnh sát vững mạnh. Lúc này Tiếu Thiện Minh thấy khâm phục Chủ tịch thành phố Nhiếp. Xem ra Chủ tịch Nhiếp đã có dự tính từ trước nếu không làm sao có thể nhìn được thế cục của thành phố rõ ràng như vậy. Sau khi Tiếu Thiện Minh đi, Nhiếp Chấn Bang nhíu mày lại suy nghĩ. Những lời vừa nãy nói với Tiếu Thiện Minh chỉ mang tính chất động viên mà thôi. Trong những tình huống bất lợi làm lãnh đạo cần phải biết cách chỉ đạo, động viên. Thực ra cổ động không phải là để cho người ta đi làm việc gì xấu cả mà chỉ là khiến cho cấp đươi có lòng tin, khi nhìn vào mắt Tiếu Thiện Minh, Nhiếp Chấn Bang biết lúc đó anh ta tàn đầy niềm tin. Nhưng có thật sự là thế không? Địa vị của Tiếu Thiện Minh trong cục công an có chút khiêm tốn. Tuy là cục phó nhưng nhân viên thuộc quyên quản lý của anh ta khá ít, hơn nữa những người đó chỉ là học viên liệu có thể làm gì đây? Tất nhiên là không thể. Bọn họ chỉ là học viên chưa có số hiệu cảnh sát, chỉ là học viên thì không có quyền thi hành luật pháp. Nếu như vậy thì không thể dùng họ như quân chính thức được. Nhất thời Nhiếp Chấn Bang có cảm giác không biết nên bắt đầu từ đâu, ở thành phố Vọng Hải này, Thạch Nghị Vũ và tập đoàn Á Hải đã kinh doanh gần mười năm, nhưng cũng không thể xem nhẹ Lâm Chính Tinh, người này thủ đoạn cũng cực kỳ cao minh, giao du rộng. Không riêng gì trong nội bộ thành phố bị hắn phong tỏa giống như một thùng sắt mà trên thủ đô, tỉnh Lâm Chính Tinh cũng có một mạng lưới quan hệ, đợi đến lúc vụ án của Á Hải xảy ra chỉ sợ rằng việc này sẽ gây cản trở cho việc phá án. Đây là một tấm lưới khổng lồ, dưới nó lại là một "thùng sắt" kín như bưng muốn tìm ra "lối vào" của nó cũng khó. Thở dài một tiếng, lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang thực sự cảm thấy tức giận. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi vụ án bên Hoàng Lương Văn xem thế nào. Ngàn dặm đê bị hủy, mà hiện tài đối với Nhiếp Chấn Bang, đối với Tề Tư Nguyên, thậm chí đối với cả vụ án Á Hải mà nói, Hoàng Lương Văn bây giờ chính là lối vào của cái thùng sắt kiên cố kia. Biện pháp duy nhất chính là đào to cái miệng đó ra, càng đào càng lớn, càng đào càng sâu, từ đó, nên bắt đầu từ việc chống tham nhũng rồi mới đến vụ án Á Hải. Đúng lúc đó, Lý Cư Bằng với thần sắc nghiêm trọng bước vào phòng Nhiếp Chấn Bang, thấy Nhiếp Chấn Bang trầm tư anh ta cũng chảng buồn câu nệ lễ tiết gì nữa, ghé vào tai Nhiếp Chấn Bang nói nhỏ: - Chủ tịch thành phố, xảy ra chuyện lớn rồi. Lúc nãy, Tề thư ký gọi điện tới nói, Hoàng Lương Văn đã tự sát tại nhà khách cảnh sát vũ trang rồi.