Nghe được những lời nay cua Nhiếp Chấn Bang, Nghiêm Phượng Kiều cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ, Nhiếp Chấn Bang vậy mà cũng có môt mặt xúc động như vậy. Từ trước đến nay, Nhiếp Chấn Bang đều khiên cho ngươi ta co môt cam giac đo la không vôi vang, hâp tâp, cho du trời sập xuông thi vân binh tinh, ung dung. Nhưng, vậy mà, không ngơ luc nay lai có thể nhìn thấy được một vẻ mặt khác của Nhiếp Chấn Bang.
Ngay sau đó, Nghiêm Phượng Kiều bị Nhiếp Chấn Bang kéo từ trên ghế salon đứng dậy, giờ phut nay cô lại lộ ra vẻ có chút bối rối, nhìn Nhiếp Chấn Bang. Sau khi do dự một lúc, cô vân la lui bươc nói:
- Nhiếp chủ tịch Nhiếp, tôi thấy hay là thôi đi. Thật sự làm như vậy, tôi chắc chắn, bố chồng tôi sẽ không còn mặt mũi nào. Vả lại, nêu như ca anh cung xen vao viêc nay, chỉ sợ chuyên se càng trở nên phức tạp.
Lo lắng của Nghiêm Phượng Kiều, cũng không phải là không có lý. Lúc trước, Phạm Quốc Lương rất dễ nói chuyện, đối với cô con dâu này cũng rât ay nay, rất quan tâm. Nhưng, những điều đó chi dưa trên điêu kiên tiên quyêt la Nghiêm Phương Kiêu không lam gi co lôi vơi Pham gia. Bây giờ, Nghiêm Phượng Kiều làm như vậy, đưa một người đàn ông cùng về nhà, nói muốn ly dị. Không cần biết giữa Nghiêm Phượng Kiều và Nhiếp Chấn Bang có quan hệ gì, có trong sạch không, nhưng suy nghi cua ông cu, chăc chăn la không giông vơi ban đâu đươc nưa rôi.
Mọi người đều la như thế, có đôi khi, tất cả đều bị sự giả tưởng trước mắt che kin cai nhin. Con người Phạm Quốc Lương nay, đảm nhận chức vị bí thư tỉnh ủy thành phố Bá Châu nhiều năm, thanh danh cung không xâu. Nhưng đo cung la trươc kia, con bây giờ, Phạm Quốc Lương cũng đã là ông lão 70 rồi. Ma ở tuổi này, cung không con la cai tuôi con phân ro trai phai nưa rôi.
Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sưng sôt, sau đó liên nhìn Nghiêm Phượng Kiều, có phần nghi ngờ. Sưng sôt môt hôi rồi hăn cung chi mỉm cười nói:
- Chủ tịch Nghiêm, chị sơ rôi sao? Không phải sợ! Một người phu nư tranh đấu cho hạnh phúc của mình, đây là chuyện bình thường ma thôi. Tôi tin răng, lao Bí thư Phạm cũng không muốn nhìn thấy chị sống như góa phụ cả đời thê này. Tinh duc cai thư nay, mặc dù thoạt nhìn thi co ve rât thô tuc, hu hoa. Nhưng, đây là chuyện ma ai cũng phải đối mặt. Con vê phân tôi, chị đừng lo. Nhiếp Chấn Bang tôi, lam đươc đoan, ngôi đươc chinh. Tôi không sợ bất kỳ lời đam tiêu gi. Cây ngay không sợ chết đứng. Con người sống là sống cho bản thân mình, chứ không phải là sống vi cai nhin cua loai ngươi nao hay la sông vi thanh danh.
Nhiếp Chấn Bang giờ phut nay nói chuyên vơi đao ly rât ro rang. Nhưng, đó chỉ là khi Nhiếp Chấn Bang đang nói tơi người khác. Con khi chuyên nhăc tơi trên đâu cua chinh ban thân minh, Nhiếp Chấn Bang cũng không co dễ dàng như thế. Chí ít, về vấn đề ba ngươi Đổng Uyển, Nhiếp Chấn Bang cung không biết phải làm thế nào nưa.
Cả đời này của Nghiêm Phượng Kiều, từ lúc con gái cho đến bây giờ, về cơ bản, đều là một người cơ khô chịu đựng nỗi đau khổ này, chịu đựng ánh mắt của thê tuc. Có môt ke miêng rông như Phạm Kiến Quần đây, không cần biết Nghiêm Phượng Kiều ở đơn vị nào, chăc chăn đêu se tơi chưi bơi gây ôn ao.
Mà viêc Phạm Kiến Quân không thê thưc hiên chưc năng lam chông nay, gân như khắp thành phố đều biết, Bởi như vậy, khó tránh khỏi có những tin đôn thôi ra. Từ bụng ta suy ra bụng người, ai cung cho rằng, Nghiêm Phượng Kiều là người không giữ chuẩn mực đạo đức cua người phụ nữ. Bam lây môt ke không co nôi năng lưc cua ngươi đan ông, ra ngoài tìm, đó cũng là chuyện bình thường. Đây là một nhu cầu tất yếu đây thôi, mà no cung không phân biệt nam nữ nưa.
Có thể nói, Nghiêm Phượng Kiều mười mấy năm nay, đều chịu đựng một mình những ánh mắt và áp lực này, thậm chí là sư quây rôi cua cấp trên.
Bây giờ, lại mở lòng ơ chô nay cua Nhiếp Chấn Bang, sau khi nói hết tâm sự của mình, Nghiêm Phượng Kiều cũng cảm thấy quan hệ giữa mình và Nhiếp Chấn Bang trơ nên gần gũi hơn rât nhiêu.
Trong lòng dao động một lát, lời nói của Nhiếp Chấn Bang khiến cho Nghiêm Phượng Kiều cung hạ quyết tâm. Lai ngâng cao đầu lên môt lân nưa, Nghiêm Phượng Kiều vẻ mặt kiên quyết gật gật đầu nói:
- Chủ tịch Nhiếp, đi cung đươc. Nhưng tôi xin anh một chuyện, sức khỏe của bố chồng tôi không được tốt, bị bệnh tim và bệnh huyết áp cao, không được để kích động qua mưc. Môt chút nữa, anh đừng kích thich ông ấy qua.
Người phụ nữ này, không ngờ vao lúc này rồi còn nghĩ cho sức khỏe của Phạm Quốc Lương. Cái cách thể hiện lòng biết ơn này, môt giot nươc tri ân, lây môt dong suôi đê bao đap, cung la khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút động lòng. Đây là một người phụ nữ hiếm gặp.
Nhiếp Chấn Bang tự lái xe, Nghiêm Phượng Kiều ngồi ở bên chô ghê phu. Trong xe luc nay đang mơ nhac, la nhạc của Lưu Đức Hoa. Hiên giơ, chính la thơi đai cua tư đai thiên vương. Xem ra, lái xe thường ngày cũng thích thân tương ngôi sao. Lúc này đây, trong xe có một sự trầm lặng. Nhiếp Chấn Bang cũng muôn mở nhạc, để không khí nặng nê này dễ chịu một chút.
Xe của Nhiếp Chấn Bang đi rất nhanh, khoảng cách 50 km, Nhiếp Chấn Bang chỉ đi mất không tơi môt tiếng đồng hồ đã đến thành phố Bá Châu.
Thơi gian vưa đung 8 giờ. Nhìn Nghiêm Phượng Kiều bên cạnh, Nhiếp Chấn Bang nghiêng đầu hỏi:
- Chủ tịch Nghiêm, nhà chị ở đâu?
Với sự chỉ dẫn của Nghiêm Phượng Kiều, xe tiến thẳng vào sân cục cán bộ lão thành thành phố. Chỉ riêng điểm này, Nhiếp Chấn Bang đa có ấn tượng tốt với Phạm Quốc Lương rôi. Bình thường, cán bộ co cấp bậc như Phạm Quốc Lương này, lại con lam nhân vât sô môt ca Ba Châu cho đên tân khi vê hưu, cho dù la sống trong tòa nhà thành ủy, tiếp tục chiếm lây một cái sân, lãnh đạo thành ủy binh thường cung sẽ không nói gì. Dù sao, trong sô cac lãnh đạo thành ủy hiên giơ, không it người la do Phạm Quốc Lương đề bạt lên.
Nhưng, Phạm Quốc Lương con người này lại chủ động chuyển ra khỏi tòa nhà thành ủy, đến ở cục cán bộ lão thành bên nay. Điều này chứng minh, hanh vi của Phạm Quốc Lương vẫn rât la cao thương.
Phòng ở của cục cán bộ lao thanh cũng không phải la qua lơn. Có ba phòng ngủ hai phòng khách, nhưng đối với Phạm Quốc Lương mà nói, như vậy là đủ rồi.
Căn hô của Phạm Quốc Lương ở khu ky tuc xa đâu tiên cua cuc can bô lao thanh. Đây là tòa nhà của cục cán bộ lao thanh Ba Châu mới xây mấy năm trước. Kết cấu bê tông côt thep vơi tương gach tru, tường ngoài dán lên lớp thạch cao đủ màu sắc. Mỗi căn hộ một cầu thang.
Phòng của Phạm Quốc Lương năm ngay ở tầng một. Vơi vi tri la Bi thư cu cua Thanh uy, tuổi tác đã cao, leo lên cầu thang thật đúng là chuyện mêt nhoc, thành phố cũng suy xét tơi chuyện này, cho nên đặc biệt phân cho Phạm Quốc Lương ở tầng một.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang và Nghiêm Phượng Kiều mới bước đến cửa, trong phòng liên truyên ra môt tiêng "Choang!", đây là âm thanh của chiếc cốc tra bi rơi xuông đât vơ nat.
Ngay sau đó, một âm thanh vang lên:
- Đứa con bất hiếu như may, tao đã sớm nói với mày, không cho phép mày đi tìm Phượng Kiều. Mày coi lời nói của tao như gió thoảng qua tai phải không. Công việc, công việc thi mày không làm. Cả ngày chỉ ở trong nhà, tô son trat phân, ăn rồi chờ chết. Sau này, sau khi tao đi gặp Mark (chết) rồi, mày làm sao mà sống? Nghiêm Phượng Kiều là một người con gái hiếm có, mày không quan tâm chăm sóc cho tốt, lại không biết đê y tơi cảm nhận của nó, mày căn ban la không nên sống trên đời này. Mày nên đi chết đi!
Đối với đứa con trai của mình, mắng chưi băng những lời như vây, cũng có thể thấy sự tức giận của Phạm Quốc Lương. Có cha mẹ nào không cưng chiều con của mình.
Lơi noi vưa mơi thôt ra, giọng nói ben nhon của Phạm Kiến Quân liên vang lên, có môt chut thân kinh, co chut gao ru:
- Bố còn nói cho. Bố không phải la già rồi nên mắt mờ đi đây chư. Bố còn không biết chư, a phụ nữ nay sống ở huyện Lê vui ve biêt bao. Câu kết với cái tên Chu tich huyên Nhiếp Chấn Bang kia. Bây giờ, bố đã già rôi, lời nói không còn trọng lượng nữa. A đan ba đo đa co thê đưng thăng sông lưng rôi, căn bản đã không coi bố ra gì nưa.
- Nghiệp chướng. Thăng con bất hiếu này. Phượng Kiều tốt với người khác, tao cũng tán thành. Bất kể là noi giông cua ai, cũng có thể để lại đơi sau cho Phạm gia. Tao đã sớm nói mày hãy buông tha cho Phượng Kiều. Mày không nên níu kéo nó, nhưng mày không nghe sao? Tiếng nói của Phạm Quốc Lương một lần nữa vang lên.
Đoạn đối thoại này, lại khiến cho Nhiếp Chấn Bang ngạc nhiên. Không ngờ, thái độ của Phạm Quốc Lương lại như thế, thấy vậy Nhiếp Chấn Bang cũng yên tâm hơn. Vốn dĩ Nhiếp Chấn Bang lần này đến, cung đa tinh tơi kha năng se phai trơ măt vơi Phạm Quốc Lương. Bây giờ xem ra, ông lão bí thư thành ủy này cung không phải là loai người không thấu tình đạt lý.
Ngay sau đó, Nhiếp Chấn Bang nhìn sang phia Nghiêm Phượng Kiều đang đưng bên canh, chỉ một cái nhìn, Nghiêm Phượng kiều cũng hiểu được ý của Nhiếp Chấn Bang, lập tức móc chìa khóa trong tui của mình ra.
Tiếng mở cửa, khiến cho bên trong căn phòng cũng trở nên yên lăng. Cửa vưa đươc mơ ra, cha con Phạm Quốc Lương đều nhìn vê phia cưa. Ngay khi nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang và Nghiêm Phượng Kiều đứng trước cửa, Phạm Kiến Quân lại đột nhiêu hét lên môt cach rât choi tai:
- May, cái đô này, càng ngày càng to gan rồi. Không ngơ may cũng dam mang ca môt ga đan ông lang chạ bên ngoài về nhà rồi. Xem tao không đánh chết mày. Nhiếp Chấn Bang, được lắm, mày to gan lắm. Cướp vợ của người khác còn dám đúng lý hợp tình như thế. Xem ra, mày đúng là không coi Phạm gia ra gì rồi.
Phạm Kiến Quần cái thằng nhãi này, vẫn còn có chút thông minh. Biết địa vị, thân phận của chính mình không có cách nào để xử được Nhiếp Chấn Bang. Bởi vậy lại còn cố ý lôi bố mình vào. Cứ thế, giống như là Nhiếp Chấn Bang đang đối đầu với chính lão Bí thư thành ủy vậy.
- Láo xược! Tôi còn chưa có chết, cái nhà này, vẫn chưa đến lượt anh nói chuyện đâu. Mau cút đi cho tôi!
Sắc mặt của Phạm Quốc Lương đen lại, kèm theo đó là tiếng rống giận của ông.
Phạm Kiến Quân lúc này cũng có chút sợ hãi. Mình sở dĩ kiêu ngạo như vậy, chủ yếu là do dựa hơi mặt mũi của ông bố Phạm Quốc Lương. Nếu thật sự đến cả chính bố gã cũng không quản gã nữa, Phạm Kiến Quân đây mới thực sự là xong rồi. Giờ phút này, bị Phạm Quốc Lương mắng một câu như vậy, sắc mặt của Phạm Kiến Quân đã thay đổi. Sắc mặt đỏ bừng lên, ánh mắt hung tợn nhìn Nhiếp Chấn bang và Nghiêm Phượng Kiều nói:
- Bọn mày, đôi cẩu nam nữ, được, được, được lắm. Bố sẽ không để yên cho bọn mày đâu.
Nói xong Phạm Kiến Quân đã chạy ra ngoài. Người như vậy, toàn bộ tâm lý đã hoàn toàn bị méo mó rồi. Đã không thể hình dung cũng như xem xét giống như đối với một người bình thường được nữa rồi.
Nhìn đứa con trai chạy ra khỏi cửa, Phạm Quốc Lương nhưng cũng không có bất cự sự biến hóa gì. Ánh mắt của ông nhìn về phía Nhiếp Chấn Bang, đã từng đảm nhiệm chức vụ bí thư thành ủy, Phạm Quốc Lương bây giờ mặc dù đã về hưu, nhưng vẫn còn có chút uy tín, phong thái vẫn vậy. Một lúc sau, Phạm Quốc Lương cũng chỉ cười nói:
- Cậu chính là chủ tịch Nhiếp Chấn Bang, thật không hổ cái danh tiếng, tuổi trẻ tài cao. Huyện Lê có cậu dẫn dắt, đồng chí Văn Thanh có thể bớt lo không ít việc.
Tài nhìn người thì Phạm Quốc Lương vẫn là có. Ánh mắt của Nhiếp Chấn Bang trong suốt, thái độ thì ung dung. Lúc đối diện với chính ông, không có bất kỳ sự sợ hãi hay trốn tránh nào. Người như vậy, không phải là loại người như thế kia. Hơn nữa, Phạm Quốc Lương cũng rất tin tưởng Nghiêm Phượng Kiều.
- Ha ha, chủ tịch tiểu Nhiếp, là gia môn bất hạnh, để cho cậu cười chê rồi. Ngồi đi. Trong nhà hơi lộn xộn, sau khi vợ tôi ra đi, cái nhà này liền trở nên hỗn loạn rồi.
Lúc này, Phạm Quốc Lương hoàn toàn giống như một ông lão bình thường, niềm nở tiếp đãi Nhiếp Chấn Bang. Nói xong, ông quay sang nhìn Nghiêm Phượng Kiều nói:
- Phượng Kiều, vào đây đi. Mấy tháng không về rồi. Sao bỗng nhiên lại trở nên xa lạ vậy?
Nhìn bộ dạng này của Nghiêm Phượng Kiều, Nhiếp Chấn Bang lúc này có thể hiểu được một chút. Vì sao Nghiêm Phượng Kiều nhiều năm đều lựa chọn cách nhẫn nại vậy rồi. Có người bố chồng thấu hiểu đạo lý như thế này, thật sự khó mà nói ra được.