Nhìn thấy cái quỳ này Hùng Trường Quý, trong lòng Nhiếp Chấn Bang rất khó chịu. Tính cách của Hùng Trường Quý, Nhiếp Chấn Bang rất hiểu. Đây là một người lính nông thôn vô cùng quật cường. Nhưng, giờ phút này, cũng lại quỳ gối xuống.
Tuy nhiên, chính là một cái quỳ này, đã động đến sự tức giận của Nhiếp Chấn Bang. Nhìn chằm chằm Hùng Trường Quý, Nhiếp Chấn Bang gầm lên giận dữ nói:
- Quỳ! Bây giờ, cậu biết quỳ rồi. Lúc đầu, cậu làm cái gì rồi hả? Có khả năng rồi. Chưởng Quỷ à. Biết dùng súng rồi. Dùng rất giỏi đấy. Còn có thể bắn chết đồng bào rồi. Phát nào cũng bay đầu, nhất kích trí mạng đấy. Quốc gia dạy cho cậu những thứ này, quả nhiên dùng đúng chỗ rồi.
- Thái Tử, anh đừng nói nữa. Tôi biết, tôi biết cái tội mà tôi phạm phải, không thể tha thứ. Nhưng, những người này, bọn họ đều đáng chết. Bọn họ đều phải đền mạng cho bố mẹ tôi, cho em gái tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi không có lựa chọn nào khác cả.
Hùng Trường Quý lúc này đã gào khóc dần.
Người đàn ông có nước mắt nhưng không dễ rơi. Chính là vì chưa tới lúc đau lòng. Giờ phút này, sau khi gặp Nhiếp Chấn Bang, tinh thần của Hùng Trường Quý vốn luôn luôn căng thẳng, đã hoàn toàn buông lỏng lại. Con người, có đôi lúc chính là như vậy. Bất cứ ai cũng đều có một chỗ nhạy cảm và yếu đuối.
Nhưng, chính vào lúc đó, Nhiếp Chấn Bang đã hành động, một cái lắc mình, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một hòn đá nhỏ, bắn ra, ở phía sau, một chỗ cách khoảng 100 mét, một tay súng bắn tỉa của cảnh sát vũ trang đang mai phục ở đây. Hòn đá của Nhiếp Chấn Bang ném trúng vào người của tay súng bắn tỉa.
Lúc này, vẻ mặt Nhiếp Chấn bang âm trầm, hắn tức giận nói:
- Cút ngay! Trở về nói lại với tư lệnh Long của các anh, đây là chuyện của quân đội, bản thân cậu ta vẫn là quân nhân. Nói với ông ta. Nếu còn muốn để chúng tôi lo chuyện này, thì đừng làm mấy cái động tác kiểu đó.
Cùng với tiếng nói của Nhiếp Chấn Bang vừa dứt, phía dưới, Tần Lãng và Diêu Viễn cũng theo lên. Tần Lãng lúc này, chính là một phát liền nắm lấy tay súng bắn tỉa này, đồng thời tức giận nói:
- Chó chết, nếu không phải chúng tôi ở đây, cậu còn muốn bắn lén Chưởng Quỹ phải không. Đến chết cậu có thể nhìn thấy bộ dạng của anh ta, tôi coi như là cậu có bản lĩnh rồi.
- Thái Dương, đừng làm ẩu, thả cậu ta đi. Huấn luyện viên, việc đàm phán giao cho anh đấy. Đây là việc riêng của quân khu Tây Bắc chúng ta, tôi không hy vọng xuất hiện bất kỳ trường hợp khác thường nào. Nếu không, tôi không ngại sử dụng quan hệ đâu.
Vào giờ phút này, Nhiếp Chấn Bang cũng vô cùng nghiêm túc.
Cho tới giờ, Nhiếp Chấn Bang chưa bao giờ đề cập tới mạng lưới quan hệ và bối cảnh của mình trong quân đội. Bởi vì, đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, doanh trại quân đội là nơi thuần túy, là nơi sạch sẽ. Thân phận cao thấp như thế nào, gia thế như thế nào, không nên trộn lẫn vào quân đội.
Nhưng, lúc này, cảnh sát vũ trang của tỉnh Giang Bắc bên này đã chọc giận Nhiếp Chấn Bang. Nếu như, Hùng Trường Quý thật sự chết không trong sạch như vậy. Vậy thì Nhiếp Chấn Bang sẽ hối hận cả đời. Diêu Viễn lúc này cũng hơi kinh ngạc. Bối cảnh của Nhiếp Chấn Bang, anh cũng là sau này mới biết được. Cháu trai của phó tư lệnh quân khu Tây Bắc năm đó, đương nhiệm tư lệnh viên quân khu Thủ Đô, Nhiếp Quốc Đống. Con trai của Chủ tịch tỉnh Yến Bắc, Nhiếp Quốc Uy. Cháu trai của Nhiếp lão. Đúng là chân chân chính chính đảng Thái tử.
Lập tức, Diêu Viễn cũng gật đầu, trầm giọng nói:
- Giao cho tôi đi. Nếu còn có người lên, Tần Lãng, tôi trao quyền cho cậu, lấy tội dò xét cơ mật quân sự, đều bắt hết lại, mang về quân khu Tây Bắc.
Câu nói này rất có trọng lượng. Với địa vị của Diêu Viễn ở trước mặt mấy vị đại lão thuộc quân khu Tây Bắc xa xôi kia, thật sư nếu chọc giận anh ta, thật đúng là sẽ có lúc phải mệt đấy. Tần Lãng vốn chính là một tên coi trời bằng vung, từ trước đến nay, cũng không ít sai lầm nhỏ, sai lầm lớn thì không phạm phải. Lúc này, cậu ta cũng nghiêm túc gật gật đầu nói:
- Chỉ cần không chết, những chuyện khác không vấn đề gì đi, đầu lĩnh?
Diêu Xa hơi sửng sốt, lần nữa gật đầu nói:
- Chú ý đúng mực.
Sau khi trải qua một khúc nhạc đệm này, đám người của tỉnh Giang Bắc cũng không dám có bất kỳ hành động nào nữa. Đại tá của đối phương đã tuyên bố lời nói tàn nhẫn như vậy ra, còn cố gây lên, người ta bỏ mặc không quan tâm nữa. Mặc dù cũng muốn gánh trách nhiệm, nhưng, tỉnh Giang Bắc cũng là không gánh nổi được.
Trong rừng, lại trở lại yên lặng. Nhiếp Chấn Bang nhìn Hùng Trường Quý đang quỳ trên mặt đất, cảm giác nói không ra lời. Có một chút tiếc hận, cũng có chút buồn bã, cũng có cả cái cảm giác tức giận không thể nói thành lời. Trầm mặc một lúc, Nhiếp Chấn Bang cũng hạ giọng, nói:
- Trường Quý, cậu đã từng suy nghĩ chưa, cậu làm như vậy, câu đã đem kỷ luật Đảng, đất nước để ở đâu? Cậu để những chiến hữu chúng tôi, ở đâu? Cậu để đầu óc ở chỗ nào?
Cậu là lính của anh ta. Trong nhà cậu xảy ra chuyện lớn như thế, anh ta có thể không để ý đến sao? Chỉ sợ, nếu đầu biết, anh ta sẽ đích thân dẫn đội đến bắt người đi. Thân phận của cậu, chính là nòng cốt của trung đoàn Lão Hổ. Người đã từng nhiều lần đạt được thứ nhất như vậy, cậu cho rằng, quốc gia sẽ mặc kệ cậu sao?
Cậu đặt tôi ở chỗ nào rồi? Cậu gọi cuộc điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cậu giải quyết. Có cần thiết cậu phải dùng thủ đoạn quyết liệt như thế này không? Cậu biết hay không, chính bởi vì một sự kích động này của cậu, có bốn gia đình phải tan cửa nát nhà. Người ta sẽ nghĩ như thế nào hả? Cậu không thấy bản thân đã phụ lại với sự bồi dưỡng của đất nước giành cho cậu sao? Giết cho thống khoái, ân đền oán trả, đó là hành vi của kẻ giang hồ, người hiệp nghĩa, dùng võ vi phạm điều cấm. Cậu không phải người hiệp nghĩa, cậu là quân nhân. Vinh quang của người quân nhân, cậu hiểu sao? Tín ngưỡng của người quân nhân, cậu có không? Cậu không xứng làm một người quân nhân.
Liên tiếp những câu hỏi vặn lại này, hoàn toàn đánh bại Hùng Trường Quý. Trong lòng Nhiếp Chấn Bang, mặc dù cũng khó chịu, nhưng, đây là nguyên tắc. Nếu như, người nào cũng giống như Hùng Trường Quý, như vậy đất nước này còn quy tắc, còn quy chế có thể tin tưởng không? Đã phạm sai lầm, thì phải chịu trách nhiệm, đây không phải trò đánh nhau của trẻ con. Đều là người lớn rồi, ai cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.
Hùng Trường Quý bây giờ, mặt xám như tro, bi thương như đã tan nát trái tim vậy, đây chính là miêu tả chân thật nhất về Hùng Trường Quý lúc này. Nhìn Nhiếp Chấn Bang, Hùng Trường Quý buồn bã cười một tiếng. Giờ phút này, trong cái khu rừng, có vẻ vô cùng thê lương. Im lặng một lúc, Hùng Trường Quý thấp giọng nói:
- Thái Tử, tôi biết, tôi cuối cùng không thoát khỏi cái chết được. Tôi biết rất rõ điều đó. Nhưng, những người đó, đều đáng chết. Tôi không oán hận, cũng không hối tiếc. Quốc gia đã nuôi dưỡng tôi, tôi sẽ cho quốc gia, cho người dân một cái công đạo. Nếu như lại lặp lại một lần nữa, tôi nghĩ tôi vẫn sẽ giết những người này thôi. Thái Tử, tôi cầu xin anh một việc cuối cùng. Tôi biết, anh có thể làm được.
Nhiếp Chấn Bang giờ phút này không thể nào từ chối, cũng không thể từ chối được, bởi vậy liền gật đầu một cái, trầm giọng nói:
- Tôi thề, không cần biết chuyện gì, tôi nhất định cũng sẽ làm được.
Hùng Trường Quý lúc này cũng cười lên, đúng vậy, đã cười lên. Ngay sau đó, Hùng Trường Quý thấp giọng nói:
- Thái Tử, biết bố mẹ tôi chết như thế nào không? Thành phố Thiên Châu chúng tôi, phía huyện Hạ Tương bên này của chúng tôi, bởi vì đang phát triển làm thành phố du lịch. Toàn huyện đều đang di dời để xây dựng thị trấn. Để bố trí việc giải phóng mặt bằng làm thành phố du lịch, phía trên, tỉnh Giang Bắc đã chi ra gần năm trăm triệu tiền mặt xuống. Nhưng, khoản tiền thu xếp di dân của thôn Thương Sơn chúng tôi, ước chừng suốt hai năm rồi, nhưng lại chậm chạp chưa xuống đến nơi. Bố tôi, cùng người trong thôn, chuẩn bị đi vào thành phố khiếu nại. Nhưng, đi được nửa đường bị cán bộ của thị trấn Thương Sơn bắt giữ, bị nhốt vào đồn công an. Quát mắng, cách ly. Sau đó, thì đã bị chết không rõ ràng. Mẹ tôi đi lên đòi một câu trả lời, nhưng rồi cuối cùng lại nhảy từ tầng năm của đồn công an xuống mà chết. Em gái tôi, sau khi viết thư cho tôi xong, cũng chết rồi. Nghe làng xóm nói, trước khi em gái tôi chết, còn bị người ta làm nhục. Anh nói, tôi làm thế nào bây giờ, tôi chỉ là một người lính mà thôi.
Theo quy định của quân khu Tây Bắc, đám người Hùng Trường Quý, khoác danh hiệu là thiếu úy. Nhưng, trên thực tế, bản chất vẫn là một người lính. Chỉ có chờ đến sau ba mươi tuổi, mới có thể chuyển chế độ tới những bộ ngành khác làm sĩ quan quân đội.
Nghe lời nói của Hùng Trường Quý, lông mày của Nhiếp Chấn Bang đã nhíu lại. Hắn trầm giọng nói:
- Trường Quý, tôi hiểu. Những kẻ có thể giết được đó, nhất định là có chỗ đáng hận. Nhưng, tất cả chuyện này, đều có luật pháp để trừng trị bọn họ. Vì những chuyện này, cậu phải đáp luôn cả mạng sống của mình vào, cậu cảm thấy, có đáng không? Cậu yên tâm, vụ án này, tôi đã yêu cầu điều tra mọi chuyện rõ ràng cho cậu. Nếu như Nhiếp Chấn Bang tôi có nửa lời nói dối, tôi không xứng là anh em của Hùng Trường Quý cậu.
Khoản tiền thu xếp di dân, nhất định là đã bị tham ô rồi, nếu không, không thể nào khất nợ khoản tiền ổn định của nhân dân đến bây giờ. Đây vốn là chuyện không thể nào. Hơn nữa, vụ án lớn có liên quan tới tận năm trăm triệu, đây cũng tuyệt đối không phải là một bí thư đảng ủy thị trấn dám làm. Chỉ sợ rằng, cả huyện Hạ Tương, thậm chí là thành phố Thiên Châu cũng có không ít cán bộ liên quan vào. Mặc dù Hùng Trường Quý không nói, mình cũng phải điều tra, tỉnh Giang Bắc vừa hay là thuộc trong phạm vi quản lý của mình.
Không điều tra, vậy không phải là mình không làm hết chức trách sao?
Nghe được lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Hùng Trường Quý cũng đã yên lòng. Ngay sau đó, Hùng Trường Quý đã đứng lên, đi đến bên Nhiếp Chấn Bang, đem hai khẩu súng giao vào tay của Nhiếp Chấn Bang, sau đó thấp giọng, nói:
- Thái Tử, áp giải tôi đi thôi.
Cùng với việc Nhiếp Chấn Bang đưa Hùng Trường Quý đi xuống núi nhỏ, một đám người của thành phố Thiên Châu, cũng là một bộ dạng như đứng trước kẻ thù lớn. Không ít cảnh sát vũ trang và công an nhân dân của địa phương cũng đã xúm lại.
Nhiếp Chấn Bang ngay sau đó đem vũ khí trong tay giao cho công an nhân dân của thành phố Thiên Châu bên cạnh, nói với tư lệnh phân khu quân đội tỉnh Giang Bắc Long Điền Cần và bí thư thành ủy thành phố Thiên Châu Từ Kỳ rằng:
- Tư lệnh Long, bí thư Từ, người tôi đã đưa xuống rồi. Theo điều lệ của quân đội, Hùng Trường Quý sẽ do lãnh đạo quân đội đưa về. Về phía thành phố Thiên Châu, có thể phái nhân viên nhanh chóng tới toà án quân sự quân khu Tây Bắc để dự thính.
Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, làm cho đám người thành phố Thiên Châu cũng không thể nói gì được. Hùng Trường Quý là quân nhân đang trong thời hạn thi hành nghĩa vụ quân sự, điều này không thể nghi ngờ rồi. Chính quyền địa phương quả thật còn không có tư cách thẩm tra chuyện này, đây là sự thật. Đoàn người ngồi lên xe, rời khỏi Thương Sơn, chạy thẳng về thành phố Thiên Châu. Diêu Viễn và Tấn Lãng, vốn dĩ là muốn trước tiên đưa Hùng Trường Quý trở về Tây Bắc. Nhưng, lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại mở miệng nói:
- Đầu lĩnh, hôm nay nghỉ một đêm ở ngay tại thành phố Thiên Châu, ngày mai đi tiếp.
Nói xong, Nhiếp Chấn Bang quay đầu nói với bí thư thành ủy thành phố Thiên Châu bên cạnh:
- Bí thư Từ Kỳ, ông có thời gian không? Ccó một chuyện, tôi muốn nói trước với ông một chút.
Từ Kỳ lúc này cũng có chút bất ngờ và tò mò, nhưng, ngoài mặt, Từ Kỳ vẫn không thay đổi giọng điệu và sắc mặt, mỉm cười gật đầu nói:
- Chủ nhiệm Nhiếp quá khách sáo rồi. Vậy chúng ta nói chuyện luôn trong nhà khách của phân khu quân đội đi.
Đoàn người sau khi lấy phòng xong, Nhiếp Chấn Bang lại đưa Hùng Trường Quý đi vào trong phòng phòng ngủ. Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng không tránh né, trực tiếp nói một lần sự thật phản ứng của Hùng Trường Quý, ngay sau đó nói:
- Bí thư Từ, nói như vậy đi, tính cách của Hùng Trường Quý, tôi biết. Tuyệt đối không phải là người nói dối. Hơn nữa, tôi đoán chắc, chuyện như vậy, rất có khả năng không chỉ đơn thuần là Thương Sơn, mà các xã, thị trấn khác, e rằng cũng là như vậy. Ý kiến của tôi là, tôi sẽ đích thân liên hệ với bí thư Tôn Đạt Lượng của ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Bắc. Bây giờ, thì xem ý tứ của bí thư Từ ông mà thôi.