Tuy vậy, thời gian lại trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mười rưỡi rồi. Giờ phút này, sắc mặt của Phong Huống cũng không còn thoải mái như vừa rồi nữa, Phong Huống trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Tiểu Vương, Tiểu Chu, hai cậu lấy danh nghĩa là vệ sĩ đi vào trước, phòng tổng thống số 2 bên kia là người của chúng ta, đợi chút, để phối hợp hành động, trước tiên cần phải khống chế hai gã nhân viên phục vụ và hai gã bảo vệ ở tầng trệt, những người khác để nhóm Tiểu Chu xử lý sau. Lập tức hành động!
Vừa dứt lời, Tiểu Vương và Tiểu Chu cũng giật bắn mình, với một phong thái vô cùng tự nhiên tiến vào. Lúc này, nhìn thấy hai người từ thanh máy đi tới, một nhân viên bảo vệ lập tức chạy ra chào đón:
- Rất xin lỗi tiên sinh, đây là phòng tổng thống, ngài không thể vào được.
- Phòng của chúng tôi là phòng tổng thống số 2 - vệ sĩ của Đặng tiên sinh, mấy ngày nay chúng tôi ở bên này, vừa rồi ông chủ yêu cầu chúng tôi đi làm việc.
Tiểu Chu lập tức trả lời.
Nhân viên bảo vệ nghe được câu nói này, nhìn thoáng qua một chút sau đó lấy bộ đàm nói:
- Quầy phục vụ, quầy phục vụ, xin hãy thông báo cho Đặng tiên sinh ở phòng tổng thống số 2 xem có phải vệ sĩ của ông ấy đã ra ngoài rồi không?
Không thể không nói, khách sạn Lương Khê mặc dù là khách sạn chính phủ nhưng trong kinh doannh nó hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế. Trình độ phục vụ này có thể ngang hàng với khách sạn năm sao Lương Khê.
Lúc này, cửa phòng số 2 đã mở, hai nam thanh niên ba mấy tuổi đi ra, đi thẳng tới quầy phục vụ phía bên này, một người trong đó nói:
- Các người nói sao về chuyện này, vệ sĩ của tôi mấy người cũng không phải là chưa từng gặp, vậy mà còn phải dùng thông báo sao?
Một người khác, hai tay chắp sau lưng, ngón tay chuyển động, cũng thực hiện mấy thủ thuật. Tiểu Vương và Tiểu Chu nhìn thấy vậy, hiểu ý gật gật đầu. Tiểu Vương đi từ phía bên này tới, đợi cho đến khi Tiểu Vương tới gần một gã bảo vệ khác thì bốn người cùng nhau hành động. Bốn người đều là cao thủ, hai người của Đặng tiên sinh kia càng là cảnh sát ưu tú.
Trong nháy mắt bốn người đã bị khống chế dưới mặt đất. Phong Huống mang theo ba người vội vã tiến vào, lập tức giơ thẻ chứng nhận sĩ quan cảnh sát của mình, hạ giọng nói:
- Chúng tôi là người của cục Công an đây, các người nhất định phải phối hợp phá án với chúng tôi vô điều kiện. Tiểu Vương, đem bốn người bị khống chế ra đây, ai dám nói chuyện lập tức giết chết.
Những lời này, cũng là lời đe dọa của Phong Huống, mục đích là muốn làm cho bốn người này khiếp sợ. Nhìn thấy bốn người sọ hãi gật đầu, Phong Huống lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:
- Tiểu Chu, ngươi và lão Đặng một tổ, ta và lão Hùng một tổ, những người còn lại chịu trách nhiệm chụp hình. Lập tức hành động.
Đi đến cửa phòng tổng thống, Phong Huống căn bản cũng không xô cửa, dùng súng lục nhắm ngay vào ổ khóa, pằng! pằng! pằng! liên tiếp ba phát khóa phòng vỡ thành từng mảnh.lúc này những người ở bên trong còn chưa kịp phản ứng thì đám người Phong Huống đã nhảy vào.
Lúc này trong phòng tổng thống, bốn đôi nam nữ trần truồng, đủ mọi tư thế thật khó coi. Lúc này Lý Quốc Hoa cũng như vậy, khắp người toàn những vết son đỏ, đằng trước đằng sau còn có một cô gái vẫn giữ dáng vẻ khiêu gợi.
Nhìn thấy đám người Phong Huống, đám con gái này lập tức hét lên. Ngay sau Phong Huống, Trần Bân cũng tiến vào phòng, lập tức giơ camera lên, trong lúc những người này còn chưa kịp phản ứng đã chụp được không ít ảnh.
Thấy vậy, Lý Quốc Hoa đã lập tức hiểu ra, con người Phong Huống này, gã cũng biết. Phong Huống là thư ký thân cận của cục trưởng Trần cục Công an thành phố, do gã dẫn đội thì không còn gì phải có nói nữa.
Lý Quốc Hoa lập tức đạp người con gái ở trước mặt ra, để lộ bộ phận dưới háng mà dường như y cũng không cảm thấy có gì là không thích hợp, nhìn nhìn Phong Huống, trầm giọng nói:
- Phong Huống, mày và Trần Nhạc dám âm mưu hại tao sao? Không biết tao là người như thế nào sao? Có một số người không phải là đối tượng mà chúng mày có thể đắc tội. Tao nói cho mày biết, mặc dù Lý Quốc Hoa này không còn cái chức này nữa nhưng muốn giết chết chúng mày cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
Nói xong, Lý Quốc Hoa thản nhiên lấy quần áo, chậm rãi mặc vào, mỉm cười nói:
- Phong Huống, mày là người hiểu chuyện, sao lại đi theo một người không có tiền đồ như Trần Nhạc, hắn cũng là đi theo chân Nhiếp Chấn Bang mà thôi. Lần này muốn đi theo tao, tao cam đoan, không quá một năm mày sẽ trở thành Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lương Khê, thậm chí có thể là Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật. Hãy nghĩ mà xem mày năm nay mới hai mấy tuổi mà đã là cán bộ cấp Phó giám đốc, tiền đồ của mày sẽ rộng lớn đến mức nào.
- Chậc chậc! Chủ tịch Lý Cương, đây quả là một phương pháp lôi kéo tuyệt vời. Giết chết tôi sao, tôi thật là cũng có chút sợ hãi đấy.
Phong Huống khoái trí mỉm cười nhưng rồi lại thản nhiên nhìn Lý Quốc Hoa nói:
- Không biết Phó chủ tịch Lý có biết hay không? Tôi sau khi phục viên, người đầu tiên tôi gặp là Chủ tịch Nhiếp, công việc của tôi cũng là do anh ấy sắp xếp. Ông nghĩ rằng tôi sẽ bị ông mua chuộc sao?
Nói xong, giọng điệu của Phong Huống cũng thay đổi, gằn giọng nói:
- Hãy bảo đám con gái kia mặc quần áo tử tế vào rồi bắt tất cả lại, mang về cục tiến hành thẩm tra, mua bán dâm tập thể - tội này cũng không hề nhỏ.
Đã mười hai giờ, Nhiếp Chấn Bang vẫn đang trong phòng làm việc đợi tin tức của Trần Nhạc. Chuông điện thoại vang lên, vừa nhắc máy đã nghe thấy giọng mừng rỡ của Trần Nhạc:
- Chủ tịch, bắt được rồi, toàn bộ hiện trường, ảnh đã chụp cũng được rửa ra rồi, cái trò hề này của Lý Quốc Hoa tôi không tài nào tưởng tượng ra được. Tôi đang trên đường tới, ảnh chụp cũng sẽ lập tức được đưa tới.
Bên này Nhiếp Chấn Bang gác điện thoại lập tức bấm điện thoại gọi cho Triệu Tinh Long:
- Tinh Long, chuẩn bị sẵn máy tính, đợi chút nữa, tôi sẽ gửi tư liệu tới, nhất định phải đăng báo vào ngày mai. Nếu không gia đình họ Lý sẽ có thời gian chuẩn bị, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.
Chuyện này không chỉ liên lụy đến tiền đồ của Lý Quốc Hoa mà còn liên lụy đến thể diện của gia đình họ Lý; đợi đến ngày mai, với trình độ lấy tin tức của gia đình họ Lý chỉ e là không cần đến ngày mai, chỉ khoảng ba giờ nữa là họ sẽ biết chuyện. Đến lúc đó, gia đình họ Lý sẽ phong tỏa tất cả phương tiện truyền thông, chuyện kia sẽ thất bại trong găng tấc.
Lúc này là tám giờ sáng, trong căn biệt thự của gia đình họ Lý, Lý lão gia vẻ mặt u ám, đập mạnh chiếc gậy ba-toong đang cầm trên tay.
- Kẻ cặn bã, điều này làm bại hoại gia tộc chúng ta, đưa nó đi Mỹ, để nó hoc những thứ như vậy để mang về cho ta sao? Thật là vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ !
- Cha! Chúng ta nhận được tin đã hơn năm giờ rồi, cũng có một vài báo đã đưa tin, nhưng sau nhiều nỗ lực thì cuối cùng chúng ta cũng ngăn chặn được bộ phận truyền thông báo chí. Ở khu đô thị phía nam, báo thanh niên TQ và báo thủ đô sáng nay chưa bị ngăn chặn, chỉ e là hiện giờ đã được truyền ra cả nước rồi. Bố xem, bây giờ phải làm thế nào? ?
Bên cạnh Lý lão gia một anh con trai chừng năm mấy tuổi, thấp giọng nói.
Đây là chú hai của Lý Quốc Hoa - Lý Giang Hà. Ông ta đứng cúi đầu dường như là tự trách mình đã không hoàn thành nhiệm vụ nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ vui mừng đã bán đứng ông ta.