- Chấn Bang, việc của thành phố Ô đã xong xuôi cả chưa? Em nói có việc gì nào? Còn lén lén lút lút không nói cho bọn em. Thế nào, hay là lại chuẩn bị nói huynh đệ như tay chân, phụ nữ như quần áo.
Vừa gặp mặt, Đổng Uyển liền lạnh mặt nói.
Sau khi thực sự đi đến với nhau rồi, Nhiếp Chấn Bang mới phát hiện ra, cô nàng Đổng Uyển này, tính cách cũng không có giống như cái vẻ lạnh lùng, mỹ lệ mà cô biểu hiện ra bên ngoài vậy. Trên thực tế, Đổng Uyển cũng là tương đối mạnh mẽ.
Ngay bên cạnh, Lý Lệ Tuyết với ánh mắt có chút trách cứ, nhìn Nhiếp Chấn Bang và nói:
- Tam ca, không phải là thiếu tiền sao? Lại còn phải ăn nói khép nép để cầu cạnh người ta sao? Lần này, em và Đổng Nhi cũng chuẩn bị không đi rồi, thường trú ở huyện Lê, đến lúc đó, vốn đầu tư cần thiết cho kiến thiết cơ sở hạ tầng của huyện Lê các anh, em thầu hết. Anh phân chia cho em một khối đất làm bồi thường là được rồi.
Nhiếp Chấn Bang nghe đến vậy, lại càng đau đầu hơn. Mới nửa năm không gặp mà đến Lý Lệ Tuyết cũng hùng hổ đến thế này. Lý Lệ Tuyết có tiền, còn thực sự là có thể coi giàu có hơn cả một nước (phú khả địch quốc), khoản này, Nhiếp Chấn Bang hiểu rất rõ. Chỉ riêng khoản tiền lấy được từ Liên Xô cũng đủ để ngạo mạn với cả thế giới rồi. Nhưng, vẫn cần công tư phân minh.
Nhiếp Chấn Bang cũng cười nói:
- Lệ Tuyết, sao giờ em cũng giống tính cách của Uyển Nhi rồi. Cái này, tư nhân và nhà nước có thể gộp vào với nhau được sao? Thêm nữa, em cần chỗ đất đó có lợi gì? Huyện Lê cũng không cần phát triển bất động sản đâu.
Lý Lệ Tuyết mỉm cười nói:
- Tam ca, xem ra, anh không có lòng tin vào bản thân mình rồi. Nếu như anh đã muốn làm khu kinh tế mới rồi, tức là anh đã có tin tưởng vào việc thu hút các nhà đầu tư. Có nhà máy thì không sợ không có công nhân, có người em không sợ không có ai cần đến nhà. Việc này em cũng không có nói giỡn đâu. Trước mắt chờ huyện Lê các anh quyết định hẳn rồi, sau đó em sẽ chính thức bàn bạc với anh về việc này. Anh cũng biết, em từ trước đến giờ không bao giờ làm ăn thua lỗ cả.
Bên này, ở siêu thị Ốc Gia, công nhân viên của phân nhánh công ty khu tự trị Tây Bắc Thành phố Điểu cũng đã giơ tấm biển chào đón. Nhìn Lý Lệ Tuyết và Đổng Uyển, người đàn ông có vẻ rất tôn kính và khách khí nói:
- Xin hỏi, hai vị tiểu thư là tiểu thư Đổng Uyển và tiểu thư Lý Lệ Tuyết đến từ tổng bộ thủ đô phải không? Tôi là giám đốc phân nhánh công ty Ốc Gia Tây Bắc, theo phân công của chủ tịch Dương, xe hai vị cần đã được chuẩn bị xong, đỗ tại bãi đỗ xe bên ngoài khu A. Đây là số điện thoại của tôi, hai vị có dặn dò gì xin cứ gọi điện thoại liên lạc với tôi, tôi xin cáo từ trước.
Nhìn Lý Lệ Tuyết nhận chìa khóa xe, Nhiếp Chấn Bang cũng hơi sửng sốt, nhìn bộ dạng này, hai người này đến mở siêu thị thật, liên hệ trước với cả bên Dương An Bang.
Xe là loại Land Rover thế hệ mới, sản phẩm mới được đưa ra thị trường trong năm nay, số lượng trong nước cũng không phải là nhiều. Nhưng, quả thật là rất thích hợp sử dụng tại khu Tây Bắc này.
Dưới sự dẫn đường của xe Nhiếp Chấn Bang, ngay cả thành phố Điểu này cũng không dừng, trực tiếp đi đến huyện Lê, đến tám giờ tối xe mới đến được thị trấn của huyện Lê.
So sánh thị trấn huyện Lê trong mấy tháng, giờ cuộc sống về đêm của huyện Lê cũng bắt đầu dần náo nhiệt lên. Sau khi Trần Nhạc lên chức, anh ta đã tiến hành chỉnh đốn trị an của huyện Lê rất mạnh mẽ, toàn diện. Hiện giờ, bộ mặt trị an của huyện Lê rất tốt. Lại thêm sau khi các công ty Mẫn Nông và khoáng nghiệp Long Hoa lục tục bắt đầu triển khai, cuộc sống huyện Lê về đêm cũng bắt đầu phong phú muôn màu muôn vẻ.
Xe trực tiếp tiến vào trong khách sạn của huyện Lê, sau khi thuê hai phòng khách sạn, Đổng Uyển ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Chấn Bang, cùng ra ngoài đi dạo đi, lần trước đến, anh hay lắm, làm cái nghi thức đặt móng dở hơi gì đó của tên Lưu Côn kia. Cả một đám người như vậy, thế mà ném chị em chúng tôi sang hết một bên không ngó ngàng gì. Lần này anh phải đi cùng em và Lệ Tuyết thăm thú cho kỹ cả huyện Lê, bọn em muốn xem, cái thành thị mà Chấn Bang của chúng em cai quản nó thế nào.
Lý Lệ Tuyết so với ngày xưa cũng thay đổi rất nhiều, không còn khúc mắc gì cả. Giờ em trai ở lại quê hương, trong nhà có người chăm sóc, Lý Lệ Tuyết cũng trở nên cởi mở hơn rất nhiều. Nhìn sang bên cạnh Nhiếp Chấn Bang với bộ dạng nhíu lông mày, cô lập tức cười nói:
- Đúng đấy, đều nói làm quan không vì dân làm chủ, chi bằng về nhà bán khoai lang. Uyển Nhi, xem thế này, chị có kinh nghiệm hơn em, các em những công chúa thiếu gia đều nhìn vẻ bề ngoài. Chúng tôi đều là những người dân nhỏ bé, nhìn bộ dạng của người dân, chúng ta là có thể biết được rồi.
Nhiếp Chấn Bang cũng mỉm cười, dường như giờ mình càng ngày càng không có địa vị gì rồi. Nhưng, đều là tình cảm chân thành, từ đáy lòng, thấy tình hình biến thành cái dạng này, Nhiếp Chấn Bang cũng cảm thấy áy náy. Có thể nhịn thì nhịn một chút, đó là cách nghĩ của Nhiếp Chấn Bang. Nhiếp Chấn Bang lập tức cũng phối hợp nói:
- Đã vậy rồi thì, hai vị lãnh đạo, xin mời.
Trên đường cái huyện Lê mặc dù cũng có thêm mấy cửa hàng kinh doanh buổi tối, nhưng tóm lại là vẫn có chút lạnh lẽo. Ngoài vài phòng ca múa nhạc ra, toàn bộ con đường cái, đại bộ phận đều còn rất vắng lặng. Hơn nữa, thị trấn cũng lớn có vậy.
Trong vòng nửa giờ đồng hồ là cơ bản có thể đi hết một vòng toàn bộ huyện Lê rồi.
Nhìn sạp hàng nhỏ bên cạnh, gần đây mới xuất hiện, một cái lán lập tạm thời, kinh doanh một số những thực phẩm như đặc sản thịt dê nướng của Tây Bắc.
Nhìn thấy có khách đến, ông chủ liền chạy ra đón tiếp:
- Quý khách ăn đêm sao? Mau vào đây ngồi.
Một gian hàng vỉa hè đơn giản khá lớn, loại hình này thật ra cũng bắt đầu dần dần thịnh hành ở vùng duyên hải phía Đông. Nhưng, ở Tây Bắc, ở huyện Lê này lại xem như một thứ đồ mới lạ. Gian hàng nhỏ này buôn bán rất tốt. Nhiếp Chấn Bang tuy rằng cũng xuất hiện không ít ở trên truyền hình và trên báo chí ở huyện Lê. Tuy nhiên, dù sao cũng là buổi tối, dưới cái ánh sáng mờ mờ, cũng không có ai chú ý tới Nhiếp Chấn Bang cả.
Cả gian hàng cũng không ít khách cho lắm. Mấy cái bàn đơn giản, mặc dù trên mặt có không ít cặn dầu mỡ, nhưng cũng lau chùi thật sự sạch sẽ. Đối với Đổng Uyển mà nói, ăn cơm trong cái hoàn cảnh như thế này, cũng là lần đầu tiên, có vẻ có chút rất hưng phần. Sau khi ngồi xuống, Đổng Uyển cũng rất chủ động liền nói:
- Ông chủ, chỗ này của ông có đồ ăn vặt gì ngon vậy?
Hiện giờ, theo sự phát triển của huyện Lê, người từ bên ngoài tới ở huyện Lê này cũng trở nên nhiều hơn rất nhiều. Đối với một Đổng Uyển nói thuần một giọng phổ thông, ông chủ thật ra cũng không có để ý, lập tức cũng cười nói:
- Đồ ăn vặt nổi tiếng thì phải kể tới thịt dê nướng. Ngoài ra, còn có cơm thập cẩm (pilaf) và đại bàn kê (món ăn từ gà, khoai tây và ớt, nổi tiếng của Tân Cương) cũng coi như là nổi. Có muốn mỗi thứ một phần hay không? Súp dê có uống quen không? Ở chỗ này của tôi, súp dê có thể nói là nổi danh toàn bộ huyện Lê đấy.
Thoạt nhìn ông chủ này rất là biết ăn nói. Từ cách ăn mặc của mấy người Nhiếp Chấn Bang liền nhìn ra những người này cũng không phải người bình thường. Lập tức ông ta lại cười nói:
- Súp dê ở chỗ này của tôi còn bỏ thêm đương quy, cẩu kỷ và mấy loại dược liệu đông y đấy, xem như là một thứ bổ dương cực phẩm. Đối với phụ nữ có tác dụng điều âm bổ huyết, đây là tác dụng tuyệt nhất đấy.
Giờ phút này Lý Lệ Tuyết cũng mỉm cười, phất phất tay nói:
- Ông chủ, ông cũng đừng khoe nữa. Cứ theo ý của ông, một loại đều làm một phần đi.
Lấy bộ dáng cùng với diện mạo của Lý Lệ Tuyết, một khuôn mặt đậm chất Nga, phối hợp với dung nhan tuyệt thế, mặc kệ là xuất hiện ở chỗ nào thì tuyệt đối đều là tiêu điểm chú ý. Hơn nữa, bên cạnh còn có một Đổng Uyển cũng không kém cỏi hơn chút nào. Theo tiếng nói vừa ra, ở bên trong dãy quán, một giọng nói đặc sệt tiếng địa phương liền vang lên:
- Ông chủ, tính tiền đi. Đừng có nhìn chăm chăm người đẹp đến nỗi đi không nổi. Người đẹp như vậy, còn muốn uống cái súp dê của ông nữa sao?
Những lời này, lập tức liền khiến chân mày Đổng Uyển chau lại. Lý Lệ Tuyết nhưng lại cười nói:
- Uyển nhi, em cũng đừng chau mày lại. Chuyện như vậy, chỗ nào cũng có, chúng ta cứ ăn của chúng ta, đừng để ý tới những người này là được rồi.
Nhiều năm vào Nam ra Bắc như vậy, đối với mấy chuyện kiểu này, Lý Lệ Tuyết sớm đã nhìn quen rồi. Bất kỳ một địa phương nào, cũng sẽ không thiếu người như vậy. Nhìn thấy phụ nữ đẹp thì tựa hồ, miệng không nói được mấy câu, chiếm chút hơn thua ngoài miệng, trong lòng liền không thoải mái vậy. Người như thế, hoàn toàn chính là những kẻ vô lại. Bản thân mình càng tức giận, càng dè chừng thì hắn càng thấy sung sướng, thấy hứng khởi.
Đổng Uyển lúc này cũng hiểu ý tứ của Lý Lệ Tuyết, cô thở phì phì ngồi xuống, nhỏ giọng mắng:
- Hừ, chị Lệ Tuyết, tính chị tốt mới vậy chứ nếu là em, đã sớm một cái tát văng qua rồi.
Lúc này, ông chủ cũng bước tới chỗ người đó. Mở hàng buôn bán, quan trọng nhất đúng là hòa khí sinh tài. Đừng nói là trêu chọc khách hàng, cho dù là trêu chọc chính mình, ông chủ cũng chỉ là cười xuề mà bỏ qua. Buôn bán thôi, nếu như mà thật sự so đo nhiều như vậy thì chuyện buôn bán, làm ăn cũng khỏi làm nữa. Nhìn đồ ăn trên bàn, ông chủ tùy tiện nói:
- Anh Dương, tổng cộng là 48 khối rưỡi. Chiết khấu bớt cho anh, chỉ cần trả 45 khối là được rồi.
Lời nói mới vừa dứt, cái người cầm đầu ở giữa được gọi là anh Dương đó cũng liền mở miệng nói:
- 45 khối, ừ, đều ghi hết vào sổ cho tôi là được. Đến lúc cuối tháng, tôi thanh toán tất cho ông.
Giờ phút này, ông chủ cũng ngẩn ngơ. Tháng này, tháng trước, chịu cũng hơn hai trăm rồi mà còn chưa trả hết. Tháng này đây cũng đã là lần thứ hai. Linh tinh cộng lại, còn chưa kể chính mình đã giảm bớt thì cộng sơ sơ cũng đã ba bốn trăm rồi. Mình đây cũng chỉ là buôn bán nhỏ, ba bốn trăm, đối với một ông chủ mà nói, cũng không phải là số lượng nhỏ gì.
Ông chủ còn chưa kịp nói gì, đứng gần đó, bà chủ quán cũng không muốn như vậy. Lập tức, bà đi tới, cười nói:
- Anh Dương, anh xem. Tháng trước hơn 260 cũng chưa thanh toán hết. Tháng này lại hơn 130 rồi. Tổng cộng lại cũng tới 400 khối. Nếu không thì cái khoản kia để đến cuối tháng kết đi. Hôm nay, anh trả luôn cho chúng tôi được không? Chúng tôi cũng chỉ là buôn bán nhỏ. Tiền vốn này cũng là vay từ nhà mẹ đẻ của tôi. Thật sự là không để lâu nổi được.
Mới vừa nói xong, sắc mặt của anh Dương kia liền âm trầm cả lại. Đứng ở bên cạnh, một gã đàn ông trầm giọng quát:
- Móa, tiểu Thắng, vợ mày nói vậy là có ý gì hả? Mấy người chúng tao còn có thể thiếu tý tiền mọn đấy với mày sao? Anh Dương làm cái gì, chẳng lẽ mày không rõ? Cán bộ trị an của thành Tây, còn thiếu tý tiền ấy với mày? Tao thấy, cái quán này cũng mày cũng không muốn dựng nữa đi?
Đứng gần đó, nghe thấy mấy câu như vậy, cả Nhiếp Chấn Bang và Đổng Uyển đều nhíu mày. Cán bộ ở thành Tây, cái này thì Nhiếp Chấn Bang cũng có biết tới. Sauk hi Trần Nhạc lên chức, đã phân chia thị trấn Thành Quan thành hai phần, một cái là thị trấn Thành Quan cũ, một cái là sở thành Tây. Cái sở Thành Tây này là mới được phân chia ra. Mục đích Trần Nhạc làm như vậy, cũng là để giảm bớt quyền lực của đội trị an, dần dần nắm lấy thực quyền lại vào tay mình. Làm sao vậy, cái sở Thành Tây này, cán bộ chính là cái trình độ này sao?
Giờ phút này, Đổng Uyển cũng không kiềm chế được mà hừ lạnh một tiếng, cô nói:
- Cái gì mà công an không công an, ăn một bữa ăn đêm cũng phải ghi nờ, nói ra không thấy mất mặt xấu hổ sao chứ? Mất hết thể diện của huyện ủy huyện Lê rồi