Đám người Tiểu Triệu đã làm công tác của ủy ban kỷ luật này lâu rồi, cũng không phải là những kẻ ngu ngốc mới vào đời, không có tý chút kinh nghiệm nào. Lúc này, chỉ có hai người bọn họ, mục tiêu để chú ý cũng rất nhỏ, cũng vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau được, đây là sự phân công thích hợp nhất. Ngay lập tức, hai người đi xuống tầng đầu tiên. Ngay cả tiền đặt cọc cũng không có lấy lại, trực tiếp rời khỏi khu vực bến xe. Nhiếp Chấn Bang không lo lắng về vấn đề xe cộ, với kinh nghiệm của hai người này nhất định không có vấn đề gì.
Sau 10 phút chờ đợi, đoán hẳn hai người đã đi được xa rồi, Nhiếp Chấn Bang mới quay sang nói với Cao Vệ:
- Vệ Tử à, hai anh em ta cùng đi gặp cái tên Phùng Đại Bưu chó má gì đó thôi.
Lúc này Cao Vệ phá lên cười. Trong đám con cháu thế gia ở thủ đô có lưu truyền một câu: "Đi cùng Tam ca thì không lo tịch mịch". Câu này có chút khen chê không thống nhất. Một bên thì nói là Nhiếp Chấn Bang chuyên gây chuyện, còn một bên khác thì lại nói là đi theo Nhiếp Chấn Bang có thể phát tài. Không nói những người khác, đám người Lưu Côn, Dương An Bang, Triệu Tinh Long tới nay đều không phải đã phát tài lớn hay sao ? Hiện nay, theo Cao Vệ thì còn cần thêm một câu, đi theo Tam ca, ở trong quan trường cũng rất thú vị.
Cao Vệ lập tức dặn dò Tiểu Trương và Tiểu Bạch:
- Tiểu Trương, hai người các cậu đợi 1 tiếng sau hãy đến trọ ở nhà nghỉ Ngân Phúc bên đường Thắng Lợi kia. Một khi có chuyện gì xảy ra thì lập tức liên lạc với trưởng phòng Lưu ở thủ đô, rõ rồi chứ?
Cách này là cách mà Cao Vệ thường dùng. Làm việc nhiều năm ở ủy ban kỷ luật như vậy, trước kia cũng từng gặp qua tình huống nguy hiểm như thế này rồi, Cao Vệ xử lý rất có kinh nghiệm.
Lúc mà hai người tới được chỗ đồn công an trên đường Khí Xa thì, trong cái đồn công an rộng chừng hai mẫu đất đó, có vẻ cũng rất vắng lặng.
Một tòa nhà hai tầng nhỏ nằm sát đường, đây chính là nơi làm việc của đồn công an đường Khí Xa. Bước vào cổng là một cái sân to. Ở tận bên trong cùng, có tòa nhà ký túc xá, nằm giữa tòa nhà văn phòng và khu ký túc xá là chỗ đỗ xe, trong đó giờ đang đỗ hai chiếc xe jeep kiểu cũ 212, đây chính là xe cảnh sát của đồn công an đường Khí Xa rồi.
Bên cạnh, cửa ra vào của vài phòng làm việc đều đóng chặt. Nhìn từng phòng từng phòng một, ở phòng làm việc nằm tận trong cùng của tầng một, sát với cầu thang, bên trong phòng có mấy người đàn ông mặc quần áo dân phong đang tụ tập ở đây. Nhìn qua khe hở trên cửa sổ, không ngờ họ đang đánh bài. Thấy cảnh tượng này, Nhiếp Chấn Bang liền nhíu mày, nếu như cái này mà diễn ra lúc mình còn ở thành phố Tân Lê thì đám người này đã bị đuổi việc lâu rồi.
Nhưng hiện giờ, thân phận không như thế, bản thân mình là cán bộ kiểm tra kỷ luật. Nếu thật sự quản quá rộng, quản cả chuyện của bộ phận công an thì sẽ khó tránh khỏi việc khiến người khác cảm thấy rằng mình vươn tay quá dài.
Lúc này, người bên trong cũng đã phát hiện ra Nhiếp Chấn Bang và Cao Vệ. Đợi một lúc lâu sau, một người mặc quân phục đi ra, quân phục không có quân hàm, lĩnh huy gì cả. Trên cánh tay có đính một phù hiệu màu đỏ, bên trên viết Đội Dân Phòng, phía dưới là hàng chữ nhỏ, là tên của đồn công an địa phương.
Đội viên dân phòng (hay còn gọi là liên phòng), đây là một cái điểm đặc sắc chỉ có riêng ở niên đại này. Sau khi cải cách mở cửa, đối mặt với những vấn đề về phát triển kinh tế và trật tự an toàn xã hội, để giải quyết vấn đề thiếu hụt lực lượng cảnh sát của bộ Công an, các đồn và cục công an địa phương đều thông báo tuyển dụng không ít đội viên cảnh vệ. Đây cũng chính là tiền thân của đội dân phòng (được gọi là đội hiệp cảnh, chuyên nghiệp hơn vì được đào tạo) sau này.
Tất nhiên, để làm một đội viên đội dân phòng, trước hết cần có cơ thể cường tráng, lá gan cũng phải lớn. Kẻ nào có lá gan lớn nhất, đương nhiên là mấy tên du côn ngoài đường rồi. Mà cứ như vậy, tố chất của đội dân phòng thế nào thì không cần bàn nữa, tốt xấu lẫn lộn. Đây là một đánh giá khách quan về đội dân phòng trong cái niên đại này.
- Hai người các anh, lén la lén lút vào đây định làm gì ?
Người thanh niên khoảng 21.22 tuổi, gương mặt nghiêm túc chất vấn Nhiếp Chấn Bang và Cao Vệ.
Người ở đồn công an hầu hết đều chính là có thái độ cùng với loại khí thế như thế này, đây cũng là điều khó tránh khỏi. Những loại người mà đồn công an phải tiếp xúc đều là người ở địa phương, loại người gì cũng có, có kẻ thì chơi trò vô lại, có kẻ thì ngang ngược, cũng có kẻ thì chơi trò ba phải, nếu như không có sức uy hiếp thì khó mà làm được việc gì.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang cũng không hề để ý tới thái độ của người này, lập tức cười nói:
- Đồng chí, chúng tôi tới đây là để tìm người. Một người bạn của tôi bởi vì va vào người ta nên bị đưa tới đồn công an này. Chúng tôi muốn tới xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Nghe Nhiếp chấn Bang nói như vậy, sắc mặt của người thanh niên này bỗng thay đổi. Lúc ban đầu, mấy người kia vừa được mang tới đây cũng đã do chính đồn trưởng trực tiếp đón vào. Bên cạnh còn thấy Đao Ba, thuộc hạ số một của Hỷ lão gia, chuyện này chắc chắn có vấn đề rồi. Ai cũng biết ở cái huyện Đại Mông này, lời nói của trưởng đồn công an cũng không chắc có hiệu lực, nhưng lời nói của Hỷ lão gia thì tuyệt đối có trọng lượng.
Chàng thanh niên này chỉ tay nói:
- Theo cầu thang lên tầng 2, phòng thẩm vấn ở phía đông. Qua đó đi. Tôi nói này, các anh là người ngoại lai ở huyện Đại Mông này làm cái gì, lại đắc tội với người không nên đắc tội. Các anh cũng không biết chữ chết viết thế nào sao?
Lời của đội viên dân phòng cũng khiến Nhiếp Chấn Bang và Cao Vệ đều sửng sốt một hồi. Sắc mặt của Nhiếp Chấn Bang có vẻ khó coi. Từ những lời này có thể thấy, những chuyện như thế này ắt không phải lần đầu rồi.
Tâm trạng của Nhiếp Chấn Bang có vẻ rất nặng nề. Có thể hiểu ra được, lúc tới đây, tại sao mà ấn tượng của người lái xe về huyện Đại Mông này lại không tốt như thế.
Đi thẳng lên tầng hai, vừa đi tới bên ngoài phòng thẩm vấn, đột nhiên nghe thấy một tiếng rít gào từ bên trong vang ra:
- Thằng nhãi, mày có thấy tám chữ to tướng trên tường kia không? Thẳng thắn theo khoan, kháng cự theo nghiêm. Hiện giờ mày khai ra thì còn kịp, đừng để rượu mời không uống lại thích đi uống rượu phạt.
Ngay sau đó, bên trong truyền ra tiếng của Trịnh Căn Sinh:
- Các anh muốn làm gì? Tôi nói rồi, tôi người đầu tư từ bên ngoài tới đây. Lúc ở ngoài bến xe, không cẩn thận va vào người này một cái, cũng chưa hẳn là đâm vào anh ta, chỉ là nhỡ may thôi. Nhưng anh ta một mực đòi tôi bồi thường 2 nghìn đồng, bây giờ tôi bồi thường là được chứ gì.
- Hai nghìn, mày xem chúng tao là kẻ ngu à. Tao cảnh cáo mày, đừng có mà giở trò gì. Về việc của bọn mày, chúng tao đã điều tra rõ ràng rồi. Nói mau, bọn mày tới huyện Đại Mông này rốt cuộc có mục đích gì? Tại sao nhiều lần liên hệ với những gia đình kia, mục đích thật sự của bọn mày là gì, đám bọn mày có tất cả bao nhiêu người, ở đâu?
Trong phòng thẩm vấn, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên một cách nghiêm túc.
Nhiếp chấn Bang nghe được những lời này cũng có chút giật mình, xem ra, những người ở huyện Đại Mông này, đúng là sớm đã thăm dò rõ mọi chuyện rồi.
Trịnh Căn Sinh cũng bàng hoàng. Nhưng nói là chắc chắn không thể nói. Nếu không nói thì bọn chúng căn bản là không dám ra tay quá độc ác. Nếu như nói ra, Phùng Đại Bưu khó tránh khỏi sẽ không chó cùng rứt giậu. Ngay lập tức Trịnh Căn Sinh trầm giọng nói:
- Anh nói gì vậy? Tôi thực sự không hiểu. Tôi chỉ là 1 thương nhân đến đây du lịch thôi.
Những lời này, Trịnh Căn Sinh còn cố tình dùng tiếng phổ thông mang nặng khẩu âm của quê hắn mà nói ra, nghe vào tai cũng có vẻ thú vị.
Tiếng nói vừa dứt, bên trong lại vang lên một giọng nói khác:
- Hừ, mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Tiểu Lý, các cậu hãy dạy cho hắn một bài học, cho hắn biết thế nào là sự lợi hại.
Nghe đến đó, Nhiếp Chấn Bang không nhẫn nhịn được nữa, câu này đã quá rõ ràng rồi, đây chính là muốn dùng hình bức cung.
Không nói tới việc Trịnh Căn Sinh là thuộc hạ của mình, dù là không phải người có liên quan gì thì khi mà gặp phải tình huống này, Nhiếp Chấn Bang cũng vẫn sẽ đứng ra nói vài câu. Việc không liên quan đến mình thì cứ bỏ mặc đấy, đây không phải là tác phong của Nhiếp Chấn Bang
Cửa chính của phòng thẩm vấn bị Nhiếp Chấn Bang và Cao Vệ đẩy mở ra từ bên ngoài. Thấy Trịnh Căn Sinh bị trói chặt cả người ở trên ghế, Nhiếp Chấn Bang chau mày, trầm giọng nói:
- Đồng chí này, người bạn này của tôi đã phạm tội gì lớn, chẳng qua chỉ là vô tình va vào người ở bên ngoài bến xe thôi sao? Cho dù phải thỏa hiệp bồi thường thì đây cũng chỉ là án dân sự bình thường thôi mà. Có cần thiết phải còng tay thế kia, mà còn dùng cách thức xử lý đối tội phạm hình sự với người bạn này của tôi không?
Vừa thấy Nhiếp Chấn Bang và Cao Vệ, người đàn ông cầm đầu kia tỏ vẻ vui mừng ra mặt. Thật đúng là không ngờ, chính mình còn chưa có hành động gì thì những người này đã đưa mình tới tận cửa rồi. Lập tức, gã đồn trưởng họ Phù liền quay sang nháy mắt với mấy tên cảnh sát, nghiêm giọng nói:
- Bắt hết tất cả cho tôi.
Vừa nghe vậy, Nhiếp Chấn Bang hết sức bất ngờ. Không phân tốt xấu mà đã đòi bắt người rồi. Không có bất kỳ lý do gì, cũng không có chứng cứ gì, đây gọi là lấy việc công trả thù tư, đây là coi thường luật pháp quốc gia. Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Bộ máy chính quyền của huyện Đại Mông này không ngờ lại không để ý tới luật pháp tới mức này, coi cả huyện Đại Mông này thành cái vườn sau của nhà mình rồi.
Lúc này, Nhiếp chấn Bang chắc chắn sẽ không bó tay chịu trói. Những người này chỉ nhìn qua cũng có thể đoán được, nếu như để bọn chúng bắt giữ rồi, cứ cái kiểu ném chuột sợ vỡ đồ vậy, không biết được bọn chúng có thể làm ra cái chuyện gì được đến, còn không bằng chủ động bắt giữ chúng lại. Việc đã tới nước này cũng không sợ làm to chuyện nữa. Đám người tiểu Triệu đã đi rồi. Sáng mai hoặc muộn nhất là tối mai sẽ về kịp. Chỉ cần kiên trì tới lúc đó thì không còn vấn đề gì nữa.
Hơn nữa, nếu đã bị bại lộ rồi thì cũng không có tất yếu phải tiếp tục ẩn núp nữa rồi. Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền ra tay. Với thân thủ của Nhiếp Chấn Bang thì mấy người trong phòng thẩm vấn này không ai có thể là đối thủ. Gần như chỉ trong nháy mắt, gã đồn trưởng họ Phú và 3 tên cảnh sát thẩm vấn của cái đồn này đều đã bị Nhiếp Chấn Bang khống chế.
Nhưng, mấy người đồng loạt hô to khiến mấy đám cảnh sát cùng với dân phòng ở bên dưới đều chạy tới. Cũng không có cách nào cả, Nhiếp Chấn Bang tuy rất lợi hại nhưng dù sao cũng không phải là đối mặt với kẻ thù sống chết, cho nên mấy chiêu trí mạng cũng không thể dùng được. Mà bốn tên này đều đứng phân tán, cho nên có kêu gào cũng là điều bình thường.
Nhiếp Chấn Bang lập tức nói:
- Vệ Tử, giúp lão Trịnh tháo còng tay đi. Còng tay lũ này lại hết cho tôi. Hôm nay chúng ta đành phải làm một hồi kẻ cướp bắt cóc đám cảnh sát này rồi.
Lúc này, bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, bảy, tám tên dân phòng và vài tên cảnh sát đã bao vậy chặt cửa phòng thẩm vấn. Thấy đám người Nhiếp Chấn Bang đánh lén cảnh sát và còn trói lại dùng làm con tin để uy hiếp, một tên phó đồn trưởng dẫn đầu liền nổi giận gầm lên:
- Các anh là ai, lập tức thả con tin ra cho tôi, bằng không không ai có thể bảo toàn tính mạng cho các anh đâu.
- Đừng có ở đó mà lải nhải nữa, đến lúc thả chúng ta nhất định sẽ thả, chưa tới lúc thả thì ai tới cũng vô ích thôi. Đừng nói là ông, ngay cả Phùng Đại Bưu cũng đừng hòng.
Cao Vệ tối sầm cả khuôn mặt, giọng điệu âm trầm nói ra.
Lúc này Nhiếp Chấn Bang đem mấy cái bàn lớn chất ở trước cửa phòng thẩm vấn, đồng thời ra hiệu Cao Vệ kéo hết các tấm màn che xuống. Lúc này, hắn mới nói:
- Vệ Tử, xem ra chúng ta đã gây náo động rồi.
Lúc này, ngay sau khi đám người đồn trưởng Phù bị bắt làm con tin ở đồn công an, Phùng Thiên Bảo rất nhanh chóng đã biết đước tin tức, trên mặt gã liền hiện ra sự sung sướng. Gã lập tức chạy tới trụ sở làm việc ủy ban huyện Đại Mông. Lúc này, trong văn phòng của cha hắn, mọi người đã rời khỏi hết rồi, Phùng Thiên Bảo hí hửng nói:
- Cha, cơ hội tới rồi. Đám người đó dám bắt cóc cảnh sát, chi bằng chúng ta trực tiếp...
Nói xong, Phùng Thiên Bảo không chút chần chừ mà làm cái động tác cắt cổ. Nghe con trai nói như vậy, Phùng Đại Bưu cũng rơi vào trong trầm tư.