Đêm ấy, tuyết rơi rất dày.
Úc Khanh bị tiếng ho của Lâm Uyên làm tỉnh giấc, rót nước cho hắn xong, trong lúc nửa mê nửa tỉnh còn nhớ lại hình như hôm qua cũng nghe thấy hắn ho. Sáng mai dậy, nàng sẽ lên trấn một chuyến, mời đại phu kê thuốc.
Thế nhưng tuyết vẫn chưa dừng. Khi tỉnh lại, nàng vô thức đưa tay sờ tay hắn, lạnh đến rùng mình, rồi sờ trán lại nóng đến dọa người.
Nàng giận đến chửi thầm tên quản sự. Nếu không phải Lâm Uyên ra ngoài xử lý chuyện hậu quả thì sao lại nhiễm phong hàn được?
Nàng hâm nóng canh gà đút cho Lâm Uyên uống, nhưng cơn sốt vẫn không hạ. Nàng mơ hồ cảm thấy có điều không ổn, thế là cẩn thận kiểm tra thì phát hiện vết thương cũ ở chân hắn đã sưng to, nổi vết bầm tím đáng sợ.
Nàng vội vàng mặc áo bông, nhưng bất ngờ bị giữ lại: "Nàng đi đâu?"
Tạ Lâm Uyên mặt mày trắng bệch, viền mắt đỏ ửng, môi mím chặt, giữa vẻ yếu ớt còn mang theo vài phần âm trầm, lặp lại: "Nàng muốn đi đâu."
Úc Khanh mất bao nhiêu sức mới gỡ được tay hắn ra: "Thiếp đi sang nhà hàng xóm tìm người giúp rồi sẽ quay lại ngay. Chàng đếm tới một trăm, nhiều nhất hai trăm là thiếp về rồi!"
Tuyết ngoài cửa mỗi lúc một lớn, che khuất tầm nhìn, nàng lao ra khỏi nhà, chân lún từng bước sâu cạn chạy đến nhà bác Vương ở xa gõ cửa thật mạnh, hỏi ông có thể đến trấn mời đại phu giúp được không.
Bác Vương nhìn một cái ra ngoài trời tuyết, thở dài: "Chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như thế này. Lưu đại phu gần bảy mươi tuổi rồi, sao chịu nổi thời tiết thế này đến nhà cháu được. Chỉ có cách cháu tự đưa lang quân của mình lên trấn thôi."
Úc Khanh móc túi tiền trong lòng ra, vẻ mặt khẩn thiết: "Bác Vương, cháu xin bác giúp lần này, lang quân cháu bị thương ở chân, không đi nổi đoạn đường dài thế đâu. Đây là một trăm ba mươi văn, là toàn bộ tiền dành dụm của cháu. Không đủ, sau này cháu kiếm được sẽ bù lại cho bác."
Bác Vương khoát tay: "Nhà bác còn trẻ con, bác không đi được đâu. Hay cháu dắt con lừa nhà bác mà đi!"
Úc Khanh thấy vậy cũng tốt, liên tục cảm ơn, muốn dúi tiền cho bác nhưng bác Vương nhất quyết không nhận.
"Cất đi! Một trăm ba mươi văn ấy cũng chỉ đủ trả tiền khám, thuốc mới là tốn nhiều. Cháu đừng lãng phí vào bác."
Mặt Úc Khanh tái nhợt, vội vàng quay về nhà.
Con lừa bác Vương dắt đến còn kéo theo một chiếc xe thô sơ, chắc thường dùng để chở cỏ chở thóc, vừa bẩn vừa cũ, nhưng lúc này trong mắt Úc Khanh nó gần như đang phát sáng.
Nàng nhờ bác Vương buộc chiếc xe lăn lên xe gỗ, rồi tự mình xách dao bếp chạy ra vườn sau, dưới gốc cây an tức hương đào ra ngọc bội, vung dao bổ xuống.
Tiếng "rắc" vang lên giòn tan, miếng ngọc vỡ thành hai mảnh một lớn một nhỏ.
Miếng nhỏ tránh được phần khắc chữ, chắc có thể bán được khoảng một quan tiền.
Tuyết càng lúc càng dày, nàng chào tạm biệt bác Vương rồi đánh xe lừa hướng về trấn. Chẳng bao lâu sau, lông mày và lông mi đã phủ đầy băng giá, gió bên tai rít gào như thúc giục sinh tử.
Úc Khanh một tay giữ dây cương, một tay siết chặt ôm lấy Tạ Lâm Uyên, cố cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn truyền qua từng lớp bông dày, như chỉ cần thế thôi là có thể mượn được chút can đảm từ hắn.
Nhưng trán hắn vẫn nóng hầm hập khiến lòng nàng run rẩy, bàn tay kia không kìm được nắm chặt tay hắn.
Tạ Lâm Uyên khẽ mở mắt, mười ngón tay siết chặt lấy nàng.
Úc Khanh áp sát vào tai hắn, thở hổn hển dỗ dành: "Sắp tới rồi, đừng sợ, đừng sợ."
Không biết là đang nói với hắn hay tự trấn an bản thân.
Nàng không ngừng lặp lại lời an ủi, trong mắt Tạ Lâm Uyên thoáng qua chút thất thố và phẫn uất. Hắn biết tình trạng của mình rất không ổn, cứ như tất cả quay về mùa đông năm ngoái.
Hắn lại bị Úc Khanh đưa về nhà, ăn uống đi đứng đều phải dựa vào nàng.
Làm bất cứ việc gì cũng cần nàng giúp đỡ, ngay cả uống nước cũng phải có nàng đút.
Cảm giác bị tàn phế chưa bao giờ khiến hắn nhục nhã đến vậy.
Cơn đau nhức lan khắp cơ thể khiến từng hơi thở như bị gió lạnh cuốn đi.
Hắn rất rõ nếu lúc này Úc Khanh nản lòng, quay đầu bỏ lại hắn... thì tất cả nỗ lực đến nay sẽ tan thành mây khói.