Úc Khanh nào còn muốn khóc nữa, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bi ai và châm chọc khó nói thành lời. Sáng sớm nàng còn nghĩ sẽ cùng Lâm Uyên sống cuộc đời bình dị, tối đến đã phải cùng nhau giết người phi tang!
Nàng đỏ hoe mắt, co mình thành một cục, ôm gối ngồi xổm một chỗ. Nàng không phải muốn trốn tránh trong mai rùa, chỉ là cần một góc nhỏ để nghĩ một lát.
Nhìn nàng sợ thành ra thế này, Tạ Lâm Uyên thực sự tức đến sôi gan. Hắn đã cố nén suốt bấy lâu, càng thấy nực cười. Chẳng lẽ hắn bị phiền chết sống ra đó à?
Hắn kéo tay Úc Khanh lên, bế ngang nàng đặt lại lên giường, ôm vào lòng, dịu giọng nói: "Nếu nàng thật sự sợ, vậy thì đừng nghĩ nữa."
Úc Khanh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, vùi đầu vào lòng ngực hắn nghèn nghẹn nói: "Không nghĩ cũng chẳng khiến chuyện này tự dưng biến mất được, có khóc cũng khóc rồi, vẫn phải nghĩ cách thôi."
"Vậy thì ở lại đây nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài một chuyến, sẽ quay về rất nhanh. Đừng nhìn ông ta, đừng nhớ lại chuyện này, cũng đừng lo hậu quả gì cả."
Hắn ngừng một chút, đưa tay nhẹ lau đi vệt nước mắt dưới mắt nàng, bất lực thở dài: "Đừng khóc nữa."
Ánh nến leo lắt trước án thư ngừng lay động, lặng lẽ tỏa ra sắc vàng mờ nhạt.
Úc Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng như có tia sáng ấm áp le lói, sự lạnh lẽo từ tứ chi bỗng được sưởi ấm bởi người trước mặt.
–
Tạ Lâm Uyên đẩy xe lăn ra ngoài một chuyến, chẳng bao lâu đã quay về, dặn Úc Khanh trước đêm mai đừng lại gần bức tường phía tây.
Úc Khanh rợn hết cả da gà, không hỏi hắn đã làm gì, nhưng cả đêm trở mình không sao ngủ nổi.
Tạ Lâm Uyên nằm bên cạnh rất khó làm ngơ trước những âm thanh không ngớt của nàng, liền hỏi: "Vẫn sợ à?"
Úc Khanh khẽ "ừm" một tiếng, hễ nhắm mắt lại là khuôn mặt dữ tợn của gã quản sự cùng cảnh đứt ngón tay lại hiện lên lặp đi lặp lại trong đầu. Nàng đè nén nỗi bất an trong lòng nói: "Có phải thiếp làm ồn đến chàng rồi không? Thiếp sẽ yên lặng hơn."
Tạ Lâm Uyên từ từ nhắm mắt, không đáp, chỉ khẽ đưa tay ngoắc lấy tay nàng nắm lấy. Trong nháy mắt, nàng càng siết chặt hơn.
Úc Khanh như thể nắm được cọng rơm cứu mạng, hai tay ôm lấy cổ tay hắn, sau đó cả người áp sát vào cánh tay hắn như con sóc nhỏ ôm chặt lấy thân cây.
Tạ Lâm Uyên không động đậy, để mặc nàng ôm.
Một lúc sau, Úc Khanh lẩm bẩm một câu: "Chỉ lần này thôi."
Tạ Lâm Uyên dường như thấy tâm trạng khá hơn nhiều: "Cái gì chỉ lần này?"
Trong bóng tối, Úc Khanh rướn tới gần, hơi thở phảng phất hương thơm dịu nhẹ lướt qua tai hắn: "Thiếp nói với bản thân mình, chỉ lần này thôi."
Tạ Lâm Uyên dịu dàng như thế, nhưng vì bảo vệ nàng mà tay đã nhuốm máu.
Úc Khanh sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc hắn túm lấy búi tóc của gã quản sự, hai mắt đỏ đậm cầm dao chặt đứt ngón tay ông ta, gương mặt lạnh như băng tuyết, như một tu la ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Thế mà đôi tay ấy cũng đã từng lau nước mắt cho nàng, chẻ củi nhóm bếp nấu cơm, thắp đèn đợi nàng về nhà.
Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau.
Nàng siết chặt ống tay áo, kiên định nhìn hắn, từng chữ từng lời nói rõ ràng: "Thiếp muốn mạnh mẽ hơn một chút, cũng bảo vệ được chàng, cho chàng cả đời làm một quân tử ôn hòa."
Nói xong câu đó, căn phòng nhỏ chìm vào tĩnh lặng rất lâu.
Bóng tối là thứ công bằng, Úc Khanh không nhìn thấy vẻ mặt của Tạ Lâm Uyên, mà hắn cũng vậy.
Chỉ nghe thấy từng nhịp hơi thở của nhau, cho đến khi một người không chịu nổi nữa, âm thanh dần yếu đi, Tạ Lâm Uyên mới chậm rãi mở mắt.
Trong khoảnh khắc ấy hắn không biết phải nói gì, trong lòng ngổn ngang, thậm chí còn dâng lên một loại cảm xúc kỳ lạ và mâu thuẫn.
Chỉ một khắc, hắn bỗng bật cười đầy giễu cợt. Tạ Lâm Uyên từ khi nào là quân tử? Trong đầu hắn hiện lên từng gương mặt tuyệt vọng đã từng thấy qua, có kẻ thù, có thân nhân. Họ nguyền rủa hắn, mong hắn chết không yên, ghê tởm hắn, sợ hãi hắn cầu xin tha mạng, thậm chí còn hèn hạ lấy lòng chỉ để xin một chút lợi ích.
Hắn không cần được bảo vệ, chỉ có kẻ yếu mới cần sự thương hại của kẻ mạnh.
Tạ Lâm Uyên khẽ nghịch ngón tay nàng, bỗng có chút mong chờ lúc nàng nhìn thấy bộ mặt thật của mình, chắc chắn sẽ chán ghét đến tột cùng và thất vọng đến cực điểm.
Nàng nhất định sẽ thất vọng.
Đó là cái giá phải trả cho việc nhìn lầm người.
Đêm đó, người bên cạnh hắn liên tục gặp ác mộng, lúc thì khóc, lúc thì run rẩy, trong miệng còn lẩm bẩm: "Ba mẹ ơi...","Thoát khỏi cốt truyện đi...","Nam chính khốn nạn..."
Tạ Lâm Uyên nghe một hồi toàn lời mê sảng, bực bội muốn đánh thức nàng, song vừa vươn tay đã chạm vào góc gối ẩm ướt.
Hắn bỗng thay đổi ý định, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng mảnh mai gầy yếu kia cho đến khi những cơn run rẩy dần lắng xuống.