Chương 17: Nghe kể chuyện

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Sau trận tuyết lớn, băng dày chưa tan, đường sá khó đi vô cùng. Úc Khanh đứng đợi trong làn sương mù buổi sớm, khó khăn lắm mới tìm được một người buôn đang định đến Tùy Châu, đối phương mở miệng đòi bốn mươi văn. Nàng nghĩ đến việc của Lâm Uyên, bèn gật đầu đồng ý ngay. Tuy xót tiền, nhưng dùng vào chỗ cần thiết thì nàng chưa từng keo kiệt. Ngồi trên tấm ván xe xóc nảy suốt ba canh giờ, bọn họ mới nhìn thấy bảng hiệu sơn son trên cổng thành Tùy Châu ở xa xa. Người buôn kêu đói, dừng lại giữa đường để ăn chút gì. Úc Khanh cũng đói, nhưng chỉ muốn nhanh chóng đưa thư đến trạm dịch. Người buôn nói: "Úc nương tử, ngựa của dịch trạm mỗi ngày đều xuất phát từ sáng sớm rồi. Cô cũng đâu phải gửi tin quân khẩn cấp gì, giờ đến cũng phải tới mai họ mới đi. Không bằng ra ngoại thành ăn chút canh bánh cho ấm bụng, vào thành đắt hơn hai văn đó!" Úc Khanh biết lo lắng cũng vô ích, bèn theo hắn đến quán gọi một bát chè dương canh nóng hôi hổi, thơm lừng. Nàng vừa ăn vừa nghĩ chẳng biết Lâm Uyên đã ăn trưa chưa. Ở y quán có người chăm sóc, nhưng nếu Lưu đại phu bận, e rằng sẽ trễ giờ ăn. Bên bàn cạnh đó, có khách ăn nhắc đến chuyện gần đây cháu gái thứ sử Tùy Châu xuất giá. Của hồi môn được rước từ cổng đông đến cổng tây, chiêng trống vang trời quanh thành ba vòng, vô cùng oai phong. Úc Khanh đang nghe chuyện vui, chợt nghe họ nhắc đến tên tân lang... "Cháu gái ấy gả cho người tên là Chu Diệp, là thiếu đông gia của hiệu vải nhà họ Chu. Làm ăn buôn bán mà lấy được tiểu thư quan lại, đúng là một bước lên trời rồi!" Nàng sững người, trong đầu hiện lên cảnh ở hiệu vải trấn Bạch Sơn, chàng trai mặt đỏ tai hồng hỏi nàng mùng năm tháng sau có còn đến không. Giờ còn chưa tới mùng một nữa. Úc Khanh húp một ngụm chè, lòng không chút gợn sóng. Chu Diệp rõ ràng sắp cưới vợ, vậy mà vẫn mời nàng đến hiệu vải, chẳng qua là muốn nàng làm thiếp. Hắn cưới vợ cũng tốt, nói chung sau này đừng xuất hiện trước mặt nàng nữa là được. Khách bàn bên vẫn đang nói chuyện say sưa, kể nhà họ Chu làm sao leo được lên cao thế. Hóa ra thứ sử Tùy Châu kết giao với Kiến Ninh vương, tháng trước còn đích thân tới chúc thọ. Nhờ mối quan hệ đó, chỉ cần Kiến Ninh vương đăng cơ, tiệm vải nhà họ Chu có khi còn thành tiệm vải vua dùng. Vừa nghe ba chữ "Kiến Ninh vương", Úc Khanh giật bắn cả người, lập tức dỏng tai lắng nghe. Nhưng nghe hồi lâu, mấy người kia chỉ toàn nói đến hiềm khích giữa Kiến Ninh vương và thái tử đương triều. Theo họ, Kiến Ninh vương là một anh hùng nhân nghĩa. Hắn ta đối xử tử tế với bộ tộc Bắc Lương ở phía bắc Sắc Lặc, bảo vệ người già phụ nữ trẻ con của họ. Còn Thái tử thì tàn bạo vô tình, từng hành hạ quý tộc Bắc Lương đến chết giữa chốn đông người. Hoàng thượng nhân hậu, bề ngoài phải dựa vào danh tiếng hung tàn của Thái tử để trấn áp Bắc Lương, nhưng thực ra lại thiên về quan niệm giáo hóa bằng Nho học của Kiến Ninh vương. Vì vậy khi Bắc Lương vương quy phục, Thánh thượng liền điều Thái tử đến Đông Đô, giao quyền binh phương bắc cho Kiến Ninh vương. Nhưng Bắc Lương vẫn ghi hận Thái tử tàn bạo, ba năm trước kéo quân xuống phía nam tạo phản. Trong lúc nguy nan, Kiến Ninh vương từng ba lần gửi thư cầu cứu Thái tử, nhưng Thái tử vì thù riêng với huynh đệ mà không màng đại cuộc quốc gia. Hắn chẳng phái bất kỳ viện binh nào, dẫn đến nghìn dặm biên cương không người giữ cửa, quân phản loạn Bắc Lương phá được kinh thành, tha hồ cướp bóc, Hoàng thượng cũng phải hoảng hốt chạy sang Đông Đô lánh nạn. Hôm đó là ác mộng của cả kinh thành, máu chảy thành sông trước cửa các thế gia vọng tộc, mười ba phường phía nam cháy thành tro, tiểu thư nhà quan bị làm nhục vô số, càng không cần nói đến nhạc kỹ kỹ nữ và dân thường dân đen. Cuối cùng vẫn là Kiến Ninh vương gom tàn binh, chiến đấu mấy ngày mới đuổi được người Bắc Lương về Sắc Lặc. Sau trận tai họa đó, triều đình ai nấy đều tôn Kiến Ninh vương là người trung nghĩa. Úc Khanh nghe xong lắc đầu. Nàng nhớ rất rõ tình tiết Bắc Lương phá kinh thành. Sự thật là Kiến Ninh vương đã sớm thông đồng với Bắc Lương vương, cho Bắc Lương vương đóng vai đầu hàng và tạo phản, lừa quân đội Đại Ngu để giết sạch mấy lão tướng cầm quân trong triều, đổi lấy một ngày cho Bắc Lương mặc sức cướp phá kinh đô. Còn Thái tử thế nào, trong nguyên tác không hề nhắc đến. Úc Khanh cảm thấy lời mấy thực khách này chỉ là suy diễn, nhưng nàng cũng không nhớ Thái tử là ai nữa, thậm chí người này xuất hiện với tư cách làm nền trong truyện cũng chẳng có, có lẽ còn chưa kịp xuất hiện đã bị Kiến Ninh vương bí mật thủ tiêu rồi. Trong đám vương công quý tộc Đại Ngu, mạnh nhất là Kiến Ninh vương. Theo hắn ta thì sống, chống hắn ta thì chết, đúng là con cưng của cốt truyện. Thực khách bên cạnh vẫn kể về sự tàn bạo của Thái tử liên tục. Nào là chặt đầu ba người con trai của Bắc Lương vương xâu thành chuỗi đeo trên cổ ngựa. Nào là dùng vỏ kiếm gõ vào sau đầu Bắc Lương vương bảo đó là bát tốt, sau này cô sẽ dùng để đựng chè dương canh, dọa Bắc Lương vương sợ tới mức ướt cả đũng quần. Úc Khanh nổi hết cả da gà, cúi đầu nhìn bát chè dương canh trước mặt bỗng chẳng muốn ăn nữa. Đúng lúc tên buôn ăn xong, hai người thanh toán xong liền vào thành. Thành Tùy Châu đông đúc hơn trấn Bạch Sơn nhiều, người buôn vội đi giao hàng, chỉ đường cho nàng đến cửa trạm dịch. Đó là một căn nhà đơn độc nằm trên con phố khuất nắng. Trong sảnh u ám, quầy trước khá cao, Úc Khanh phải ngẩng đầu lên mới thấy được viên dịch sau quầy. Nàng đưa thư ra, viên dịch không thèm nhìn mà hỏi thẳng: "Là nô bộc nhà nào đây?"