Chương 28: Đốt

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Vào viện Tùng La, Cố phu nhân liên tục kinh ngạc. Biết rằng Úc Khanh được sủng ái, nhưng không ngờ được sủng ái đến thế. Trong viện trồng những loài hoa quý cây lạ, trong phòng chất đầy những rèm lụa thêu hoa, còn có một giường bệ cao có thể đứng được cả trăm người, ngay cả chân bàn cũng được khảm ngọc bích! Kiến Ninh vương dường như muốn đem tất cả bảo vật trên đời dâng đến trước mặt Úc Khanh. Tạ Lâm Uyên lướt qua bàn làm việc, trên đó chất đầy công văn của Kiến Ninh vương. Hắn lướt nhìn một cái rồi khẽ cười nhạt: "Hoang dâm vô độ." Phê công văn mà cũng phải ôm ấp đàn bà một chỗ. Trên bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương đặt bình rượu cổ hạc và hai chiếc ly ngọc trắng, lặng lẽ kể lại cảnh hai người uống rượu vui vẻ trước khi rời phủ. Tạ Lâm Uyên nhặt lên một chiếc. Ly ngọc long lanh, rượu trong ly đã lạnh, trên miệng ly còn vương một vết son nhạt thoang thoảng hương thơm. Hắn dùng đầu ngón tay mạnh mẽ lau đi vết son còn sót lại, đột nhiên ném ly xuống đất, phát ra tiếng vỡ "choang" một cái. Chúng nô tỳ kinh hồn bạt vía, vội vàng quỳ xuống khắp nơi. Tạ Lâm Uyên trầm giọng: "Sau khi nàng đến phủ đã nói những gì với ngươi?" Đến lúc này, Cố phu nhân cuối cùng đã đoán ra sự thật, song vẫn chưa hết kinh ngạc. Úc Khanh đúng là hồng nhan họa thủy, không chỉ có tình lang họ Lâm ở Giang Đô, mà còn khiến hai anh em hoàng tộc tranh giành, nhị long tranh châu! Nhan sắc quá mức nổi bật khác gì thảm họa? Bị quyền quý tranh giành, thân bất do kỷ cũng chẳng phải là điều nàng mong muốn. Cố phu nhân hít sâu một hơi: "Tính tình nàng đơn thuần, thường ngày hay kêu lên chưa từng thấy thứ này thứ kia." Tạ Lâm Uyên cau mày: "Ta không hỏi chuyện đó." Cố phu nhân quỳ dưới đất, lo sợ nói: "Nô không biết." Tạ Lâm Uyên ngẩng mắt: "Vậy hãy để người biết nói." Binh lính áp giải những thị tỳ đã tra tấn vào phòng. Một thị tỳ trong số đó vội vàng khóc lóc: "Nô tỳ nói hết! Nô tỳ nghe được vương thượng muốn phong Úc nương tử làm quý phi, nhưng Úc nương tử lại hỏi về vị trí Hoàng hậu, bị vương thượng từ chối nên không nói gì nữa. Lời nô tỳ nói từng câu đều là sự thật." Trong phút chốc, gió đông dường như ngưng lại, lời này đại nghịch bất đạo đến cực điểm. Tạ Lâm Uyên nghe xong chẳng còn quan tâm đến câu trả lời mình muốn, chỉ thấy trước mắt dần dần tối sầm. Thời gian qua mỗi khi nghĩ đến Úc Khanh, lòng hắn dậy sóng như rơi vào biển giận. Ngự y khuyên hắn tuyệt đối không được nổi giận, để tránh bệnh mắt tái phát. Đứng trong căn phòng dát vàng này, nhớ lại lá thư đã bị hắn xé nát. Dường như có thể đọc được vẻ đắc ý giả tạo của Úc Khanh qua nét chữ khiêu khích của Kiến Ninh vương. Nàng nói Kiến Ninh vương đối xử với nàng rất tốt. Nàng ở trong viện hai lớp cửa, tốt hơn cả ngôi nhà trong thành mà hắn hứa hẹn. Mỗi ngày sơn hào hải vị, gấm vóc lụa là, trâm vàng ngọc bội thứ gì cũng có. Nàng không phải ngâm đôi tay trong chậu lạnh ở xưởng dệt, không phải nhóm lửa nấu cơm, giặt quần áo và mài mực cho hắn nữa. Tuy nàng thích chiếc trâm gỗ hoa đào hắn mài, nhưng không hợp với bất kỳ bộ trang phục nào trong tủ áo của nàng hiện tại nên đã vứt đi rồi. Đúng là hắn và nàng có chút ân tình, nhưng giờ đây đã khác xưa nhiều lắm. Giai nhân đáng lẽ phải kết đôi với tài tử, trước kia chẳng qua là chưa tới thời, chọn sai người mà thôi. Lần này gửi ba quan tiền để tạ ơn, từ nay duyên tận, đường ai nấy đi, mong hắn đừng nhớ. Ba quan tiền. Tạ Lâm Uyên lặng lẽ cười. Một gã họ Lâm ở Giang Đô tầm thường, một kẻ mù lòa tàn phế sao có thể so sánh với Kiến Ninh vương quyền lực ngút trời? Nàng đã tham những căn phòng hoa lệ, tham quyền lực tột cùng của Kiến Ninh vương, muốn nhờ đó mà bay lên cành cao, vậy thì phải gánh chịu hậu quả của việc phản bội hắn. Hắn chợt thay đổi ý định. Hắn muốn từng bước đẩy Kiến Ninh vương vào đường cùng, đánh xuống bùn đen ngay trước mặt Úc Khanh. Để nàng cảm nhận tận cùng thế nào là giấc mộng tan vỡ, đường cùng lối cụt, đau không muốn sống. Tạ Lâm Uyên thu kiếm, chậm rãi bước ra khỏi viện Tùng La, ngón tay dài gõ nhẹ lên chuôi kiếm. "Đốt." Lửa bùng lên chọc trời khiến vô số đình đài lầu các hóa thành tro tàn, Bồ Châu sáng rực suốt đêm. * Sau nửa đêm, xe ngựa chở Úc Khanh cuối cùng cũng dừng lại ở vùng quê hoang dã để đóng trại. Trong doanh trại quân lính và ngựa đều đã mệt lả, nàng và các cơ thiếp khác được bố trí ở một nơi, đêm khuya tiếng khóc thổn thức nối tiếp nhau. Có người túm lấy một người lính để hỏi tin tức của vương thượng. Chưa đến bình minh, Kiến Ninh vương toàn thân đẫm máu vén màn bước vào, các cơ thiếp ào đến khóc lóc bày tỏ nỗi lo lắng trong lòng. Kiến Ninh vương gạt họ ra với vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn ta lo lắng nhìn quanh rồi bước nhanh đến góc lều, lặng thinh cúi người ôm lấy Úc Khanh đang co ro mang ra ngoài lều. Trời sương lạnh lẽo, Úc Khanh rét run cả người, ngửa đầu nhắm mắt chịu đựng sự cứng rắn của áo giáp đè lên người. Kiến Ninh vương ôm chặt nàng vào lòng, vuốt ve lưng nàng, giọng khàn đặc lặp đi lặp lại lời an ủi: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu." Úc Khanh nghẹn ngào: "Trên người ngài toàn máu, làm sao thiếp không sợ được." Kiến Ninh vương bỗng cười: "Sao mà yểu điệu thế, học ai vậy, chẳng lẽ là sợ ta làm bẩn y phục của nàng?" Úc Khanh lắc đầu, nàng sợ hắn ta phát điên cơ. Kiến Ninh Vương bế nàng vào trong lều lớn ấm áp, đặt nàng lên mép giường. "Ngủ trước đi, đợi ngày mai đến thành rồi ta sẽ sai người đem cho nàng một bộ y phục tốt." Nói xong hắn ta đưa tay cởi dây áo của nàng. Tim Úc Khanh đập thình thịch, siết chặt áo: "Không được, cả người vương thượng đầy vết thương thế này, lỡ làm toạc ra thì sao. Thiếp đau lòng lắm." Kiến Ninh vương thở dài: "Không sao, đều là vết thương nhỏ." Úc Khanh lo lắng đến đỏ mắt: "Thiếp quan tâm!" Kiến Ninh vương dừng tay, giương mắt nhìn chăm chăm vào Úc Khanh: "Nàng thực sự quan tâm đến vết thương của bổn vương hay là không muốn hầu hạ?" Môi Úc Khanh run run, mấp máy mấy cái, chẳng nói được lời nào. Thực ra nàng cũng quan tâm đến vết thương của hắn ta, hy vọng hắn ta bị thương quá nặng mà chết đi thì tốt. Kiến Ninh vương hừ lạnh một tiếng. Hôm nay hắn ta vốn không có ý định sủng hạnh nàng. Thương nàng phải chạy suốt nửa đêm, chỉ muốn để nàng cởi áo ngoài ngủ một giấc thật ngon. Giờ bị nàng làm rối như thể mình đang ép buộc nàng thì tức khắc mất hứng. Hắn ta ban thưởng viện Tùng La cho Úc Khanh, vung tay ngàn vàng vì nàng, hứa cho nàng vị trí quý phi, vậy mà nàng chẳng biết điều. Hắn ta đã chinh chiến nửa đêm, vừa về trại đã tìm nàng, đưa nàng ngủ trong lều to của hắn ta thay vì chen chúc với lũ cơ thiếp trong những lều trại lạnh lẽo hôi hám kia. Sau tất cả chỉ đổi lấy sự từ chối trăm bề của nàng à. Biết bao nữ tử khát khao được hắn ta đoái hoài, chỉ có nàng cậy sủng mà kiêu, cố gắng đùa giỡn hắn ta trong lòng bàn tay! Kiến Ninh vương hất văng Úc Khanh, để mặc nàng ngã mạnh ra ngoài.