Úc Khanh và Tạ Lâm Uyên còn đang né tuyết thì cổng sân đã "kẽo kẹt" bị đẩy ra.
Lưu đại phu tóc bạc râu trắng chống gậy đi tới, giận đùng đùng chỉ hai người mắng: "Hồ đồ! Vừa khỏi bệnh đã muốn nhiễm phong hàn lại à? Còn không mau vào nhà đi!"
Úc Khanh rụt đầu không dám lên tiếng như một học trò bị bắt quả tang trốn học, cố hết sức kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, lặng lẽ bước vào nhà.
Tạ Lâm Uyên thì bình tĩnh hơn nàng nhiều, tiến lên hành lễ với Lưu đại phu, còn hỏi han bệnh tình của Úc Khanh.
"Nương tử cậu thân thể yếu kém, cần tẩm bổ dần dần trong sinh hoạt hằng ngày. Còn cậu tuy trọng thương nhưng thân thể vốn cường kiện nên lần này vớt được một mạng cũng xem như may mắn, phải tĩnh dưỡng thêm. Chỉ là con mắt này thì lão hủ lực bất tòng tâm. Có lẽ đến kinh đô hoặc Đông Đô tìm danh y còn có hy vọng."
Hắn thản nhiên cảm tạ như chẳng hề bận tâm đến đôi mắt mình. Ngược lại Úc Khanh vừa nghe nói có thể tìm danh y ở hai nơi ấy, trong miệng đã bắt đầu nhẩm tính cách tìm thầy, cần bao nhiêu lộ phí.
Hắn nắm lấy những ngón tay nàng đang bấm đếm, nói: "Không cần vội vàng lo tiền, để ta liên lạc với người nhà trước đã."
Úc Khanh nghĩ một chút, gật đầu đồng ý. Nhà Lâm Uyên không thiếu tiền, hắn lại đối với nàng hết lòng, chắc chắn cũng không nỡ để nàng phải thức sớm làm khuya chỉ để dành tiền thuốc.
"Vậy khi nào chúng ta lên đường?"
Lưu đại phu đột nhiên hừ lạnh một tiếng: "Chưa khỏi hẳn bệnh, ai cũng không được đi đâu cả!"
Úc Khanh lập tức ngậm miệng, đời trước nàng đã rất sợ gặp đại phu, nhất là mấy người tính tình khó chịu thế này.
Nàng bỗng thấy ngón út bị ai đó nhéo nhẹ, quay đầu nhìn thì thấy Lâm Uyên đang cười với mình.
Tuyết rơi lớn, trên đất đóng một tầng băng dày, có mấy bệnh nhân đi lại không cẩn thận bị ngã khá nặng. Chỗ nghỉ trong y quán có hạn, Lưu đại phu thấy Úc Khanh đã khỏi phong hàn, bèn đuổi nàng và Lâm Uyên về ngủ cùng phòng.
Giường trong y quán hẹp, hai người nằm kề bên không đủ chỗ. Nửa người Úc Khanh đành nằm lên người Tạ Lâm Uyên, lưng không tránh khỏi dán sát vào, đầu gối nơi hõm cổ hắn. Úc Khanh nhắm mắt lại, từ đỉnh đầu truyền đến hơi thở nhè nhẹ của hắn. Trước đây hai người cũng từng ngủ chung giường, nhưng chưa từng thân thiết đến mức này.
Phía bên cạnh, tiếng củi cháy tí tách văng vẳng trong lò sưởi.
Úc Khanh muốn xoay người, song lại sợ đánh thức Lâm Uyên, nhịn thật lâu, rốt cuộc mới khẽ khàng hỏi: "Chàng ngủ rồi à?"
Tạ Lâm Uyên từ từ mở mắt: "Hử?"
Úc Khanh bĩu môi: "Thì ra chàng cũng chưa ngủ, thật biết gạt người."
Tạ Lâm Uyên bật cười khe khẽ. Gò má nàng đang áp vào lồng ngực hắn, cảm nhận sự rung rung khiến vành tai nàng cũng nóng ran.
"Thiếp không ngủ được, chàng kể thiếp nghe về kế hoạch đi Giang Đô đi."
"Năm ngày nữa khởi hành."
Úc Khanh không nhịn được xoay người lại, kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?"
Gương mặt Lâm Uyên trong màn đêm trở nên tối tăm khó nhìn, giọng nói cũng trầm và nghiêm nghị hơn: "Bây giờ thiên hạ loạn lạc, đạo tặc hoành hành, lần này phải cực kỳ cẩn trọng, sẽ không đi đường chính quá nhiều."
Úc Khanh cũng biết ngoài kia đang có chiến sự, trấn Bạch Sơn chỉ là một vùng nhỏ yên bình còn sót lại. Nếu họ bí mật đến Giang Đô rồi, nàng sẽ kiên nhẫn ẩn thân, tìm một tòa nhà lớn trốn vài năm, chờ Kiến Ninh vương thống nhất thiên hạ rồi mới ra mặt. Nghĩ tới đây, trong lòng dâng lên một thôi thúc mãnh liệt, muốn vĩnh viễn vứt bỏ cái bóng ma Kiến Ninh vương lại phía sau, cùng Lâm Uyên đến Giang Đô nơi mà nguyên tác chưa từng nhắc đến.
Một bàn tay bất ngờ che lên mắt nàng, cắt đứt dòng suy nghĩ. Giọng nói của Lâm Uyên vang lên từ đỉnh đầu: "Nghĩ gì thế?"
Úc Khanh do dự: "Nếu người nhà chàng chê thiếp xuất thân hèn kém thì phải làm sao?"
"Không cần để ý tới họ." Tạ Lâm Uyên mang theo chút giễu cợt: "Mẹ và đại ca ta đã mất, cha tuổi cao, mẹ kế thì ngày thường thân cận với tam đệ nhiều hơn, những huynh đệ còn lại ai nấy đều sống riêng. Đến nơi, ta sẽ an bài cho nàng một tòa nhà, ngày thường không cần gặp người ngoài, chỉ cần sống với ta là được."
Úc Khanh nghe vậy bật cười: "Vậy thiếp có thể trồng lê sau vườn chứ? Rồi trồng thêm cây đào, đến cuối hè sẽ ăn đào, sang thu ăn lê hái ngay trong vườn, khỏi tốn tiền mua nữa."
Nghe nàng ríu rít kể chuyện trồng trọt, Tạ Lâm Uyên cũng chẳng để bụng: "Trong nhà bài trí ra sao tùy nàng thích."
Úc Khanh vui mừng lăn qua lộn lại, đã bắt đầu tính toán cách trang hoàng. Nàng nằm sấp trên giường, chống cằm bằng một tay, hỏi: "Uyên lang kể thiếp nghe Giang Đô thế nào đi."
Tạ Lâm Uyên trầm mặc chốc lát, bắt đầu kể nàng nghe về những hàng hoè xanh rợp hai bên đường, liễu rủ mờ khói bên cầu nhỏ ở cuối ngõ, phố phường ồn ào suốt ngày đêm, đèn đuốc sáng trưng, tửu lâu tiệm quán san sát, còn có món anh đào sữa đặc.
Tòa thành mà hắn miêu tả không phải Giang Đô. Nhưng kinh đô phồn hoa hơn Giang Đô gấp trăm lần, dẫu sao đều là cùng hắn đi. Nàng cả ngày quanh quẩn trong nhà, Giang Đô hay kinh đô cũng chẳng khác là bao. Tuy danh tiếng ngoại thất không tốt đẹp, nhưng hắn chẳng định đưa nàng vào cung, cùng lắm cũng chỉ là cất nàng trong viện riêng, chẳng ai nắm được điểm yếu, cũng không thể chỉ trích.
Tạ Lâm Uyên khẽ vén một lọn tóc nàng, xoắn nhẹ trong đầu ngón tay. Đây là lần đầu tiên hắn vì một người khác mà tính toán tương lai chu toàn đến thế. Một khi nàng đã quyết cùng hắn đồng sinh cộng tử, thì đời này tuyệt không được nuốt lời.