Chương 27: Phu nhân được sủng ái nhất

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Úc Khanh chẳng hề bất ngờ. Nữ chính trong nguyên tác tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng đầu óc thông minh, hành sự lý trí và luôn rất trọng nghĩa. Đến cuối cùng vẫn không yêu Kiến Ninh vương, ngược lại khiến Kiến Ninh vương ngày càng sinh tình. Khi đọc truyện, nàng thường cảm thấy Dịch Thính Tuyết rất giỏi. Nếu không bị Kiến Ninh vương xem như món đồ chơi, có lẽ nàng ấy đã có thể gả vào nhà cao cửa rộng, chống đỡ một gia tộc lớn. "Không cần cảm ơn." Úc Khanh cười khổ: "Đây cũng là vì bản thân ta." Đáy mắt Dịch Thính Tuyết lộ vẻ kinh ngạc: "Cô cần gì phải vì bản thân? Kiến Ninh vương sủng ái cô, khác hẳn với người khác." Trăm mối cảm xúc bỗng dâng trào, sống mũi Úc Khanh cay xè, ngơ ngẩn nhìn Dịch Thính Tuyết. Có lẽ vì đã quan sát cuộc đời nàng ấy qua trang sách, Úc Khanh biết rõ từng nỗi buồn vui và sự lựa chọn trong đời nàng ấy. Đã đồng cảm, đã căm ghét cùng một nam nhân nên nàng luôn có cảm giác thân thiết khó tả với nàng ấy. Úc Khanh do dự một lúc, ghé sát tai Dịch Thính Tuyết thổ lộ: "Ta cũng không giấu cô, nhưng xin cô giữ bí mật giùm. Thực ra ta đã hứa hôn, chàng ấy đang đợi ta trở về. Chính Kiến Ninh vương ép buộc chúng tôi chia ly, còn bắt ta viết thư đoạn tuyệt với chàng ấy! Ta sợ Kiến Ninh vương thông thiên hại lang quân của mình nên mới luôn giả vờ chiều lòng hắn, chỉ đợi một cơ hội để trốn đi." Dịch Thính Tuyết nghe xong trợn tròn mắt, một lúc lâu mới hoàn hồn, thở dài một hơi: "Hắn có từng cưỡng bức cô không?" Úc Khanh nhớ lại lần Kiến Ninh vương say rượu xông vào phòng, gật đầu hỏi: "Lần hắn say rượu đầu năm, có phải cô tát vào má trái hắn một cái?" Dịch Thính Tuyết khựng lại: "Thì ra bên kia là cô đánh, cũng khá đối xứng." Trong bóng tối, ánh mắt hai người chạm nhau, cùng lúc bật cười khúc khích. Dịch Thính Tuyết lộ vẻ áy náy: "Trước đây là ta có chút hiểu lầm nên mới tỏ thái độ lạnh nhạt với cô." "Không sao, đều đã qua rồi." Úc Khanh khoát tay. Nàng hiểu rõ chuyện giữa Dịch Thính Tuyết và Bình Ân hầu. Lúc này nhìn nhau, hai người chợt có cảm giác đồng bệnh tương liên. Từ xa lại truyền đến tiếng đánh chém, Úc Khanh vén rèm cửa sổ xe nhìn ra xa. Ngoại ô Bồ Châu có những đốm lửa tụ tập, hợp thành một con rồng lửa dài bao vây thành quách, tiếng hô của quân lính vang dội trời: "Mở cửa thành thì không giết! Mở cửa thành thì không giết!" Rất nhanh, rồng lửa xông vào Bồ Châu, thẳng tiến về phía phủ Kiến Ninh vương. Úc Khanh nhìn mà kinh hồn bạt vía. Phải chăng nàng nhớ sai, trong nguyên tác vốn không có đoạn này mà nhỉ? Dịch Thính Tuyết nhìn thấy rồng lửa kia, trong mắt cũng bừng lên ánh lửa: "Đừng sợ, chuyến đi này chúng ta nhất định có cơ hội trốn thoát." * Thứ sử Bồ Châu biết Kiến Ninh vương đã bỏ trốn, sợ chiến đấu nên trực tiếp mở cửa thành. Quân lính không quan tâm đến người khác, thẳng tiến về phía bắc. Phủ Kiến Ninh vương một đêm long trời lở đất, những cơ thiếp và gia nô chưa kịp rút lui đều bị trói hai tay quỳ đầy sân, tuyệt vọng khóc lóc kêu oan. Quân lính giơ cao đuốc kiểm tra từng người, nắm cằm họ quát hỏi: "Có thấy một người tên Úc Khanh không?" Có người hét lớn: "Tôi thấy! Nàng ấy ở viện Tùng La thường đến tìm tôi!" Quân lính lôi người đó ra khỏi đám đông, áp giải đến bức bình phong phía trước sân. Dưới đất toàn là thi thể thị vệ bị chặt đầu, Cố phu nhân nơm nớp lo sợ ngẩng đầu. Bức bình phong họa tiết rồng bay bằng lưu ly từng huy hoàng rực rỡ giờ đây đầy rẫy những vết máu đỏ tươi. Sau bức bình phong có một bóng dáng cao ráo, tay cầm kiếm đứng thẳng, gió đông thổi tấm áo đen thêu rồng vàng của hắn bay phần phật. Cố phu nhân giật thót tim, vội cúi đầu, chỉ có thể thấy một giọt máu bên giày đen của hắn. Quân lính kề dao vào cổ nàng ta quát: "Kẻ nói dối sẽ mất đầu, nghe rõ chưa!" Cố phu nhân vội đáp: "Nô không dám nói dối! Nô thực sự đã gặp! Úc Khanh là phu nhân được vương thượng sủng ái nhất. Khi vương thượng rời đi, chắc chắn đã dẫn nàng theo." Nàng ta dập đầu mạnh. Một lúc sau, sực nghe thấy người sau bức bình phong lạnh nhạt nói: "Phu nhân được sủng ái nhất?" Không hiểu sao, Cố phu nhân nghe ra cơn thịnh nộ dữ dội bị kiềm nén trong đó. Nàng ta run rẩy cả người: "Vương thương lập riêng viện Tùng La cho nàng, còn vì nàng đánh Lô phu nhân, chỉ cần về phủ là tìm nàng ngay, xưa nay không ai được hưởng sủng ái như vậy." Tạ Lâm Uyên chợt ngẩng đầu, ánh lửa chập chờn trên gương mặt lạnh trắng của hắn tạo những bóng đen sáng tối rõ rệt. Nghe đến sáu chữ "phu nhân được sủng ái nhất", hắn gần như muốn cười vì tức giận. Úc Khanh đúng là có bản lĩnh, không chỉ khiến hắn mất hết lý trí mà ngay cả hoàng đệ của hắn - Kiến Ninh vương từng trải qua muôn hoa cũng sa đắm vào vòng tay dịu dàng của nàng, đến nỗi khi chạy nạn cũng phải giữ nàng bên mình. Tạ Lâm Uyên nắm chặt thanh kiếm đẫm máu trong tay, mũi kiếm không ngừng rung lên kêu vang. Nhớ lại những lời trong thư của nàng, cùng với những câu khiêu khích của Kiến Ninh vương, trong lòng hắn dâng lên một nỗi sỉ nhục khó tả. Nàng rốt cuộc có phần chân tình nào không, sao có thể dễ dàng phản bội hắn như vậy, sau đó không chút gánh nặng quay đầu lao vào vòng tay người khác. Quan trọng người đó lại là em trai ruột thịt của hắn. Hay là nàng vốn đã thích Kiến Ninh vương Tạ Phi Dật. Kiến Ninh vương bảo nàng làm gì cũng được, thậm chí bao gồm cả việc dụ dỗ Tạ Lâm Uyên này! Tạ Lâm Uyên giận đến phát cười, đây chính là sự sủng ái của Kiến Ninh vương sao? Đẩy người phụ nữ của mình vào vòng tay kẻ thù, tiếp đó đón về bên cạnh? Hắn giơ tay chỉ vào Cố phu nhân dưới đất: "Dẫn đường, đến viện Tùng La."