Chương 34: Rời đi

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Mũi tên trên người Kiến Ninh vương ngày càng nhiều. Úc Khanh bịt tai quay mặt đi, không muốn để cảnh tàn sát đẫm máu ấy dằn vặt. Tiếng khóc của các cơ thiếp vang lên khắp nơi, một nửa là vì bi thương trước kết cục thê thảm của tình lang năm xưa, một nửa là vì số phận tàn nhẫn đang chờ đợi họ phía trước. Úc Khanh không cam lòng, kết cục của nàng trong nguyên tác là bị đưa vào quân doanh, giờ vất vả lắm mới thoát khỏi Kiến Ninh vương, còn có thể quay về tìm Lâm Uyên. Tất cả không thể hỏng hết chỉ vì một bước này. Nhưng xung quanh lính canh dày đặc, dù có chạy cũng sẽ bị bắt lại. Nàng chỉ đành im lặng chờ thời cơ. Cuối cùng Kiến Ninh vương toàn thân đẫm máu, trên lưng cắm hàng chục mũi tên, lặng lẽ quỳ rạp xuống đất. Bọn thị vệ tiến lên kéo hắn ta đi. Khi đi ngang qua đài thấp, hắn ta bất chợt vùng dậy, thoát khỏi trói buộc của thị về mà lao thẳng tới đài! Úc Khanh hoảng hốt lùi lại trong tiếng kinh hô hỗn loạn. Kiến Ninh vương nhìn nàng chằm chằm, vươn cánh tay nhuốm máu tươi như thể cũng muốn kéo nàng xuống địa ngục cùng mình. Ngay khi nàng tưởng Kiến Ninh vương định ra tay, hắn ta lại ném ra một con dao găm quen thuộc,"bang" một tiếng rơi ngay trước mặt nàng. Bọn thị vệ nhanh chóng khống chế hắn ta, áp giải khỏi đài. Hắn ta ngoái đầu lại nhìn Úc Khanh, khoé miệng nhếch lên nụ cười vừa châm biếm vừa hung ác. Dường như định nói gì đó, cuối cùng chỉ để lại một vệt máu dài lê thê. Úc Khanh thở hổn hển, bị ánh mắt mọi người dán chặt mà không dám đưa tay nhặt con dao trong vũng máu. Nàng không hiểu Kiến Ninh vương rốt cuộc muốn gì, cũng chẳng muốn nghĩ thêm. Rất nhanh sau đó, con dao đã bị thu dọn biến mất khỏi tầm mắt nàng. Tốt thôi, đời này nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy nó nữa. Sau khi Kiến Ninh vương bị áp giải đi, có nội thị đến truyền thánh chỉ của điện hạ. Nay các nàng có ba con đường để chọn: Một là tuẫn táng theo Kiến Ninh vương, hai là được phép hồi hương. Có người hỏi: "Vậy còn con đường thứ ba?" Nội thị hơi chuyển ánh mắt, như cười như không nhìn chằm chằm Úc Khanh như muốn báo riêng cho nàng: "Thứ ba, nhập cung hầu hạ điện hạ." Lời vừa dứt, sóng ngầm bắt đầu nổi lên. Các nàng đa phần đều là ca kỹ được nuôi dưỡng từ bé, vốn chẳng có nhà để về. Dù có đi khỏi đây, cuộc sống bên ngoài cũng chẳng sung túc bằng lúc trước. Còn nếu nhập cung, không chừng vẫn được sống sung sướng như xưa. Nhỡ đâu được Thái tử sủng ái thì một bước lên tiên cũng nên. Trước khi nổi tiếng là tàn bạo khát máu, Thái tử vốn được ca tụng là dung mạo tuyệt thế, phong thái xuất trần như trăng sáng bên người, khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ. Nghĩ tới nghĩ lui, đó rõ ràng là một con đường tốt. Không ít cơ thiếp bày tỏ nguyện ý lưu lại. Úc Khanh cúi đầu lặng lẽ lách về cuối hàng, từ từ bước đến trước mặt nội thị, cung kính nói: "Nô nguyện hồi hương." Khoảnh khắc ấy, nàng có một cảm giác khó thở giống như trong bóng tối có người đang dùng ánh mắt khóa chặt lấy bản thân mình. Trên lưng rịn đầy mồ hôi lạnh, nàng đảo mắt tìm kiếm chủ nhân của luồng ánh mắt rợn người ấy. Không phải nội thị, cũng không phải thị vệ. Nhưng cảm giác lạnh cả sống lưng ấy quá rõ ràng, Úc Khanh liên tục tự nhủ có lẽ là vì quá phấn khích khi được tự do nên mới sinh ra ảo giác. Sau khi cáo lui, nàng đi được mấy bước thì ngoái đầu lại, nội thị vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn nàng, ánh mắt chẳng rõ là thương hại hay khinh thường. Lưng như bị gai đâm, Úc Khanh chẳng dám nghĩ thêm, bước nhanh rời đi. * Sau khi xử lý xong đám cơ thiếp, nội thị băng qua lùm cây xuân để đến đài cao. Trên ngai vàng chạm rồng có quần thần vây quanh, điện hạ đang hứng thú nhìn một người thợ săn trình diễn kỹ năng huấn luyện sói. Con sói ấy chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng khí thế đã hiện rõ. Theo hiệu lệnh của chủ nhân, nó nằm rạp xuống hoặc bật nhảy lên, thậm chí còn lao vào rừng tha về một con chim. Người thợ săn đầy tự hào: "Thảo dân đã từng nuôi bốn con sói, ngày ngày cùng thần đi săn, đến cọp cũng không sợ! Nhưng nuôi sói nhất định phải chọn sói con bị thương gần chết, mang về chăm sóc, cho nó chỗ ấm để ở, cho ăn và cho uống, khiến nó sinh lòng phụ thuộc. Sau đó dùng chuông dạy nó săn mồi, ngày nào cũng đùa giỡn với nó. Chờ nó hoàn toàn nghe lời người là có thể đem theo đi săn được rồi." Tạ Lâm Uyên hơi nheo mắt, như nghĩ đến điều gì đó: "Ngươi chưa từng nuôi phải loại sói vô ơn à?" Thợ săn cười thật thà: "Sói nào cũng là sói vô ơn. Nhiều lắm nuôi đến năm tuổi là chẳng ép nổi nó nữa, lúc đó phải thả về rừng. Dù có quyến luyến cũng không được tiếc, súc sinh vốn khó thuần, chứ giữ lại sớm muộn cũng bị nó cắn đứt cổ thôi." Tạ Lâm Uyên không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn người thợ săn và con sói thân thiết bên nhau.