Chương 43: Tới Giang Đô

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:00

Trong y quán ở trấn Bạch Sơn, Lưu đại phu đang hết lời khuyên nhủ Úc Khanh đừng đi Giang Đô. "Bọn công tử thế gia đó ngoài mặt thì văn nhã lễ độ, chứ trong lòng ngạo mạn khó gần. Con tự mình tìm đến, thể nào cũng bị bọn họ hung hăng sỉ nhục một trận, nói con bị người ta đùa giỡn rồi còn mặt dày tìm tới cửa. Lão đây khi còn trẻ từng thấy không ít chuyện như thế. Những cô nương bị phũ phàng vứt bỏ không chịu nổi tiếng điều gièm pha, cuối cùng đâm đầu xuống hồ tự sát, chính tay ta từng cứu được ít nhất ba người! Nếu gặp phải kẻ bỉ ổi đê tiện, làm nhục danh tiếng con, e là sau này chẳng ai dám cưới, đến mức chỉ có thể làm vợ lẽ cho lão già thôi!" Lưu đại phu đã khuyên nàng không biết bao nhiêu lần, mỗi lần lại một lời gay gắt hơn. Chẳng qua là không nỡ nhìn nàng rơi vào cảnh khổ, Úc Khanh hiểu rõ điều ấy trong lòng. "Con sẽ không tìm đến cái chết." Nàng đặt kim chỉ xuống, kiên định đáp: "Con cũng không tin chàng ấy là loại người sẽ làm chuyện bôi nhọ thanh danh con. Con biết Lưu đại phu sợ con chịu thiệt thòi, nhưng nếu không đi, ngày ngày chỉ có thể ngồi đây chờ đợi, cảm giác đó còn khó chịu hơn cả tủi thân." Lưu đại phu thở dài một tiếng nặng nề. Trong trấn Bạch Sơn, không ít người biết chuyện vị lang quân tàn tật của nàng. Dạo gần đây, thỉnh thoảng lại có người hỏi thăm. Úc Khanh nói hắn về quê chữa bệnh, nhưng mọi người vẫn cảm thấy kỳ lạ. Có lẽ vì nàng xinh đẹp nên họ chẳng nghĩ đến chuyện bị bỏ rơi, phần nhiều là cho rằng phu quân nàng đã chết nơi xứ người. Lưu đại phu nói: "Vài bữa nữa con cứ bảo là hắn bệnh chết rồi. Con còn trẻ, chưa có con cái, lại vừa thoát khỏi thân phận hoa tịch, đâu cần lo không có mối tốt?" "Chàng ấy chưa chết." Úc Khanh cúi đầu, không nói thêm gì nữa. Lưu đại phu khuyên không được, đành lắc đầu bỏ đi. Hôm đó, Dịch Thính Tuyết hay tin, lại nói với nàng: "Cô đi đi." Nghe thế, Úc Khanh hơi sững người: "Ta cứ tưởng cô cũng sẽ phản đối cơ." Dịch Thính Tuyết cười khổ: "Có đôi khi chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy, người ta mới thật sự buông bỏ được." Úc Khanh chợt nhớ lại cốt truyện gốc. Dịch Thính Tuyết là người ở kinh đô, trước khi bị ép gả vào phủ Kiến Ninh vương thì từng có một vị hôn phu thanh mai trúc mã là Bình Ân hầu. Trước đó không lâu, Dịch Thính Tuyết có đi xa một chuyến về kinh đô. Hiện nay thiên hạ đã thái bình, Bình Ân hầu hẳn vẫn ở lại kinh đô. Nhưng từ khi quay về lại trấn Bạch Sơn này, nàng ấy không còn nhắc đến người ấy nữa mà thường hay ngẩn ngơ nhìn về phương xa. Nàng ấy không nói, Úc Khanh cũng không hỏi, nhưng biết chắc chắn là Bình Ân hầu đã phụ nàng ấy rồi. Dịch Thính Tuyết nói: "Hiểu lầm thì thôi, chứ nếu hắn dám lừa cô thì đừng có nghe hắn nói nhảm!" Mắt Úc Khanh sáng bừng lên, nắm tay nàng ấy trấn an: "Cô yên tâm, trực giác của ta rất nhạy. Giữa bọn ta nhất định là có hiểu lầm. Chỉ cần gặp mặt giải thích rõ ràng, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Chuyến này đi ta nhất định sẽ quay lại, đích thân nói cho mọi người biết kết quả." Dịch Thính Tuyết trừng mắt: "Nhỡ đâu hắn thực sự phụ cô thì sao?" Úc Khanh khựng lại một chút, mím môi. Nàng đã suy nghĩ rất kỹ và kết luận được một điều rằng Lâm Uyên sẽ không phụ nàng. Khi ấy Lâm Uyên bị mù, có một loại ỷ lại khó nói thành lời với nàng. Chỉ cần nàng về muộn một chút, hắn sẽ cố tình không lên tiếng, đợi nàng mở lời trước. Nhưng chỉ cần nàng nói vài câu dỗ dành, Lâm Uyên sẽ không so đo gì nữa. Nàng không rõ yêu một người là cảm giác gì, nhưng nàng chưa từng thế này với bất kỳ ai khác. Hai người tắt đèn đi ngủ. Úc Khanh nằm nghiêng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chợt nhớ đến một chuyện. Trước kia mỗi lần nàng về muộn, lúc nào đi ngang qua sân nhỏ cũng thấy trong phòng còn ánh đèn mờ hắt ra. Đó là ngọn nến mà Lâm Uyên cố tình để lại. Để dù ở nơi đất khách quê người, nàng vẫn biết còn có một mái nhà chờ mình quay về. Lâm Uyên không nhìn thấy, cũng chẳng cần ánh sáng. Ngọn đèn đó vĩnh viễn chỉ vì nàng mà thắp. Mưa thu lất phất, Úc Khanh thu dọn hành lý. Nàng đi ké một đoàn thương nhân tại Tùy Châu, cùng họ lên đường tới Giang Đô. Ban đầu Dịch Thính Tuyết cũng muốn đi theo vì không yên tâm, nhưng Úc Khanh lo tính tình nàng ấy nóng nảy sẽ xảy ra xung đột với người nhà họ Lâm. Nếu Lâm Uyên thực sự đã phụ nàng, Úc Khanh càng không muốn để Thính Tuyết thấy dáng vẻ mình chật vật, cũng không muốn liên lụy nàng ấy. Đoàn thương nhân lần này mang theo rất nhiều y phục chỉ vàng của thành Tùy Châu, bán đến vùng Giang Nam giàu có và đông đúc, mỗi chuyến đều lời kha khá. Loại vải quý đó từng có lúc cũng khoác trên người nàng, nhưng nàng lại chẳng hề luyến tiếc. Úc Khanh cũng không ngờ người mà thiên hạ vẫn đồn là "không màng giàu sang, chỉ yêu chân tình" hóa ra chính là bản thân mình. Lâm Uyên từng nhắc đến đôi ba chuyện trong nhà. Nàng từng hỏi hắn có mặc y phục chỉ vàng chưa, Lâm Uyên chỉ đáp chẳng qua là một chiếc áo thôi, nếu nàng thích thì về Giang Đô sẽ may cho một bộ. Hồi đó Úc Khanh chưa biết nó đắt đỏ thế nào, còn ngây ngô hỏi có thể may đủ bốn màu theo bốn mùa, cộng lại thành mười sáu bộ được không. Lâm Uyên cười nàng mê của cải, Úc Khanh sợ bị hiểu lầm, sau đó phát hiện hắn cố tình trêu chọc mình liền nổi giận đánh hắn: "Không phải ai tặng thiếp cũng chịu mặc đâu!" Tay nàng lập tức bị hắn nắm lấy, Lâm Uyên ép nàng xuống giường, bật cười: "Một trăm mười sáu bộ cũng được." Trong chiếc xe ngựa lắc lư của đoàn thương nhân, Úc Khanh ngồi trên tấm ván, ngắm nhìn những ngọn đồi xanh xám xa xa, nghĩ giá như Lâm Uyên chỉ là một người dân bình thường ở trấn Bạch Sơn thì hay biết mấy. Nàng không cần mười sáu bộ y phục chỉ vàng, chỉ cần áo bông là đủ ấm lòng. Lần này gặp lại Lâm Uyên, nàng nhất định phải nói rõ. Nàng không phải vì phú quý mà bám víu hắn, nàng hiểu rõ sự khác biệt giữa hai người. Nếu hắn bằng lòng vượt qua mọi rào cản để cưới nàng, nàng sẽ khắc ghi ân tình đó suốt đời, dốc lòng đối tốt với hắn đến cuối đời. Nghĩ đến đây, mãi cho đến một buổi sáng sớm nọ, đoàn thương nhân đánh thức nàng dậy: "Úc nương tử, tới Giang Đô rồi."