Chương 23: Dịch Thính Tuyết

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Nhóm thị tỳ bưng đĩa ngọc trắng đầy nho và vải thiều lên. Rồi dâng chén bạc đựng rượu ngon và chậu vàng để rửa tay lên. Trước mắt là ánh ngọc sáng ngời, bên trong và bên ngoài phủ quả thật khác biệt như trời với đất. Kiến Ninh vương nhìn thấu sự ngạc nhiên của nàng, cười nói: "Lúc ở bên gã thôn phu đó, nàng có được hưởng thụ như thế này không?" Úc Khanh đâu dám gật đầu. Kiến Ninh vương tìm thấy cảm giác hơn người qua việc so sánh với tình địch, tâm trạng lập tức trở nên sảng khoái, tự tay bóc ba quả vải thiều, đặt vào chén ngọc lưu ly của nàng. Úc Khanh ráng nuốt xuống một quả, cổ họng như bị mắc kẹt một viên ngọc. Bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng quở trách yểu điệu của một người phụ nữ, dường như có người đang tranh cãi với thị tỳ ngoài cửa. Úc Khanh bất ngờ sặc, ho liền mấy tiếng. Thấy mỹ nhân run rưng rưng nước mắt, Kiến Ninh vương định tỏ lòng thương xót, nhưng cuộc tranh cãi bên ngoài càng lúc càng dữ dội, hắn ta bước ra cửa với vẻ hơi bực bội. Tầm nhìn của Úc Khanh theo hắn ta đến tận cửa. Qua khe cửa hé mở, nàng thoáng thấy một đoạn váy lụa hồng loan dệt chỉ vàng rực rỡ chói mắt. Tuy Vương phủ xa hoa, nhưng trong viện có vài người thiếp không dễ ở chung. Trong nguyên tác, sau khi bị Kiến Ninh vương đối xử tệ bạc thì nữ chính bị các cơ thiếp lần lượt bắt nạt. Đống rắc rối này ăn bao nhiêu vải thiều cũng chẳng bù đắp nổi. Chưa đầy một nén nhang, tiếng quở trách bên ngoài chuyển thành tiếng khóc than rồi nhanh chóng im bặt. Khi Kiến Ninh vương vào phòng, Úc Khanh vẫn còn ho. "Sợ đến mức này sao?" Hắn ta không thể tin được, xoa xoa đầu Úc Khanh, thở dài: "Viện Tùng La này là ta chuẩn bị riêng cho nàng. Ta đã dặn dò, trừ khi nàng gật đầu, không ai được phép vào viện." Đáy lòng Úc Khanh chẳng hề xúc động, thậm chí còn mong hắn ta có thể đuổi nàng ra khỏi cửa. Kiến Ninh vương nhíu mày: "Có điều gì không hài lòng chăng?" Úc Khanh sợ hãi cúi đầu đáp: "Không có gì không hài lòng." Hắn ta cười khẩy: "Do viện Tùng La không rộng rãi bằng cái thôn hoang phía sau núi của nàng?" "Vương thượng cớ sao nói vậy!" Úc Khanh đứng dậy cúi mình: "Thiếp chỉ là... chỉ là cảm thấy buồn." "Buồn?" Úc Khanh cố tạo vẻ mặt quyết tuyệt: "Hiện giờ vương thượng sủng ái thiếp chẳng qua chỉ vì lâu ngày gặp lại, tìm chút mới mẻ mà thôi. Ngày sau nếu vương thượng chán ghét, có phải sẽ gả thiếp cho người khác không, khi đó thiếp biết nương tựa vào ai? Nghĩ đến tương lai, niềm vui lúc này chẳng còn là niềm vui nữa, vải thiều cũng chẳng còn thơm ngon..." Kiến Ninh vương sững người, không ngờ nàng lại nghĩ như vậy, đột nhiên bị chọc cười đến sảng khoái. Hắn ta chưa từng triệu kiến Úc Khanh, tưởng nàng cũng giống như các cơ thiếp nuôi trong viện, đều là những người nhu mì nghe lời. Hôm nay gặp mặt mới phát hiện nàng thật có đôi phần cáu kỉnh, nhưng tính tình này lại không đến mức làm tổn thương người khác, ngược lại còn thể hiện đúng mức sự phụ thuộc vào hắn ta. Kiến Ninh vương một tay ôm Úc Khanh vào lòng: "Cho dù nàng đã từng theo gã thôn phu kia, ta cũng sẽ không chán ghét mà vứt bỏ nàng." Hắn ta nắm tay Úc Khanh, hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên đầu ngón tay nàng. Úc Khanh không nhịn được co tay lại, bỗng nhiên ngực lạnh toát, dây buộc áo trước ngực đã bị gỡ ra lúc nào không hay, để lộ làn da trắng nõn nà tương phản với lớp áo lót màu xanh nhạt. Úc Khanh tức đến đỏ bừng mặt, trong lòng mắng thầm cả trăm lần "đồ háo sắc", thật là không biết xấu hổ đến cực điểm. Nàng giơ cánh tay mảnh khảnh lên, chặn bàn tay đang di chuyển lên của hắn ta: "Vương thượng, thiếp vừa mới về, thân thể không được khỏe..." Kiến Ninh vương hơi buồn bực, nhưng cũng đành chịu, cố nén bực bội trở người, ôm nàng dặn dò: "Đợi ta đi kinh đô về, nàng hãy dưỡng thân thể cho tốt." - Biết Kiến Ninh vương không có ở phủ, Úc Khanh trở nên gan dạ hơn. Ngày hôm sau, nàng gọi thị tỳ dìu mình đi dạo quanh phủ. Thị tỳ nói hiện giờ cả phủ Kiến Ninh vương đều biết nàng được sủng ái. Vừa vào phủ, vương thượng đã đích thân đến gặp, còn đánh người thiếp được sủng ái nhất ngay ngoài viện Tùng La của nàng. Tuy Úc Khanh chưa có danh phận phu nhân, nhưng ai cũng không dám gây sự. Nghe xong, Úc Khanh chỉ cười khổ một tiếng, sự sủng ái này như một thanh đao treo trên đầu, thu hút sự chú ý, rơi xuống là có người chết. Nàng đi dọc theo bờ hồ, trên đường gặp không ít phu nhân đến ngắm nhìn nàng một cách công khai hay lén lút, nhưng nàng không để tâm. Khi đi đến cuối hồ nơi vắng người, thị tỳ đột nhiên như nhớ ra điều gì, mặt đầy vẻ sợ hãi, khuyên nàng quay về. Úc Khanh nhìn quanh, mơ hồ có cảm giác quen thuộc, nhưng nàng chắc chắn chưa từng đến đây. Nàng đáp lời thị tỳ, nhưng ngay khi quay người lại, bỗng nhiên nhìn thấy không xa trong đình có một vị phu nhân mặc áo trắng, khí chất xuất chúng. Tấm lưng gầy của người đó thẳng tắp, giống như đóa hoa nở rộ giữa tuyết lạnh trên núi thánh. Chỉ một cái nhìn, Úc Khanh đã biết người đó là ai. Dịch Thính Tuyết. Hôn thê của Bình Ân hầu, bị Kiến Ninh Vương cướp về hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng nhảy từ lầu thành xuống – nhân vật nữ chính trong nguyên tác. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Úc Khanh, Dịch Thính Tuyết đứng dậy đi về phía nàng. Úc Khanh hắng giọng, nở một nụ cười, chủ động tiến lên chào hỏi. Tuy nhiên khi đi ngang qua nhau, Dịch Thính Tuyết chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi đi thẳng, như thể không muốn nói thêm lời nào với nàng.