Chương 49: Bàn chuyện lấy chồng

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:00

Trước cửa y quán của trấn Bạch Sơn treo một chiếc đèn lồng, mãi đến đêm mới được hạ xuống. Khi Úc Khanh bước vào, Lưu đại phu chống gậy bước ra và trách móc: "Muộn thế này mới về, cánh đã cứng rồi!" Úc Khanh cười, cung cung kính kính nói: "Vẫn là tính khí của ông cứng hơn đấy ạ." "Con cũng rõ mà!" Lưu đại phu hừ một tiếng, ngồi xuống pha trà: "Có chuyện gì mà lại chạy đến Tùy Châu?" Úc Khanh lộ vẻ mặt phức tạp, câu nói của Dịch Thính Tuyết vẫn vang vọng trong đầu nàng. Nàng nhìn kỹ vào những nếp nhăn trên mặt Lưu đại phu, những sợi tóc bạc ở thái dương. Lưu đại phu coi nàng như cháu gái ruột, còn nàng cũng thế coi ông như người thân trong gia đình. Qua ít ngày khi ông hay tin mình qua đời, liệu có quá đau buồn tới mức ảnh hưởng đến sức khỏe không? Úc Khanh nắm chặt chiếc tách trà, thử dò hỏi: "Con không muốn nhìn thấy ông buồn, nên con mới do dự. Nhưng con cũng sợ mình bị tổn thương, ông có thể tha thứ cho con vì không nói ra không?" Lưu đại phu thấy nàng chịu mở lòng, lời lẽ lại chân thành. Trong lòng ông mềm nhũn, vỗ vỗ đầu nàng, cười nói: "Nửa người của ta cũng đã chôn dưới đất rồi, chẳng có gì chưa thấy qua. Ông chủ hiệu vải nói con nghe chuyện bọn phản tặc, sau đó thì chạy đi mất. Ta đoán bọn phản tặc từng làm hại con nên con mới sợ như vậy." Thấy ông đoán gần đúng, Úc Khanh cũng yên tâm kể hết chuyện của mình với Kiến Ninh vương. Lưu đại phu nghe xong gật đầu: "Quả là nên đi. Chúng ta chỉ là hạng dân thường như cỏ rác, chỉ một hạt cát từ tay vương tôn quý tộc cũng đủ đè chết chúng ta. Ta già rồi, con trai ta làm quân y ở Lũng Tây, đã lấy vợ sinh con, mấy lần muốn ta đến đó sống nhưng ta không chịu. Giờ chuyện đến mức này, chi bằng ta dẫn các con đến tìm con trai mình. Nếu không các con dễ bị kẻ xấu để ý." Ý ông là sợ mình qua đời rồi Úc Khanh sẽ bị bắt nạt, nên ông tìm cho nàng một chỗ dựa vững chắc. Vành mắt Úc Khanh nóng lên. Quả thật chỉ có Lâm Uyên mới phản bội nàng, còn Lưu đại phu và Dịch Thính Tuyết đều đối xử chân thành với nàng. Nàng lao đến ôm lấy cánh tay Lưu đại phu: "Sau này ông chính là ông nội của con." Lưu đại phu bật cười ha hả: "Thật tiếc, con lại sắp mất đi một mối hôn sự tốt! Tam công tử nhà họ Bạch ở Tùy Châu yêu con ngay từ cái nhìn đầu tiên, chiều nay còn phái người đến tìm ta nói chuyện cưới xin. Ta bảo để mình nghĩ xem, đợi con về tự quyết định." Úc Khanh lắc đầu: "Con không muốn lấy chồng, giờ như thế này là đủ rồi." Đêm đến, tiếng ve kêu vang vọng khắp y quán, Lưu đại phu vỗ vỗ vai Úc Khanh, thở dài: "Giờ tốt, chưa chắc mai này sẽ tốt đâu." Úc Khanh nhắm mắt lại. Mấy năm trước nàng gầy guộc, mặt còn non nớt mà trên phố đã có người nhìn chằm chằm rồi. Hai năm nay dung nhan ngày càng nổi bật, không ít thanh niên giả vờ ốm đến y quán chỉ để có thể trò chuyện với nàng. Bình thường Úc Khanh sẽ làm ngơ họ, nhưng nếu muốn lặng lẽ rời đi, sự chú ý của họ sẽ trở thành phiền toái lớn. Lưu đại phu ở trấn Bạch Sơn có tiếng tăm, chỉ cần Úc Khanh nói không lấy chồng, ông sẽ đuổi những kẻ tới cầu hôn đi. Nhưng liệu Lưu đại phu có thể giúp nàng đuổi suốt đời được không? Lấy chồng đúng thật sẽ giải quyết được không ít phiền phức. Úc Khanh bỗng chốc nảy ra một ý tưởng: "Chi bằng để con gả cho Tiết Tịnh Dật?" Giọng già nua của Lưu đại phu cao lên: "Ồ? Úc nương tử của chúng ta đã có người trong lòng rồi đấy à?" Úc Khanh cười bí ẩn: "Ông đừng vội, để con hỏi thử xem ý Tiết lang ra sao." * Không ai trong kinh thành ngờ được bệ hạ nằm liệt giường đã lâu, cuối cùng lại chết vì biến cố trong cung. Tơ liễu rơi tán loạn, con cháu nhà họ Trịnh bị áp giải ra pháp trường, khóc ròng kêu oan nói bệ hạ không phải bị thích khách ám sát, mà là bị Thái tử đích thân bẻ gãy cổ. Trong ngoài triều chấn động, vậy mà Thái tử điện hạ lại làm ngơ như chẳng có chuyện gì. Phụ hoàng hắn về già u mê, dung túng cho thế tộc nuôi tham vọng. Giờ đây, hắn mượn danh Kiến Ninh vương loại bỏ Trịnh thị khiến các thế gia phải kiêng dè, lại đính hôn với nhà họ Bùi đang sa sút, nâng đỡ lũ hậu bối của nhà này. Một bên đập, một bên nâng, khí thế đế vương lập tức lộ, khiến mọi người răm rắp nghe theo, chẳng còn dám gây sóng gió. Tạ Lâm Uyên kế vị ngay trước linh cữu phụ hoàng, sau đó phải xử lý hàng loạt công vụ vụn vặt ngay tức thì. Mãi đến khi Liễu Thừa Đức dâng lên bức mật báo quen thuộc, hắn vẫn còn ngẩn người trong chốc lát. Lần trước hắn đã đốt hết thư từ cất dưới nghiên mực, rồi hạ lệnh hủy bỏ dấu "khẩn cấp nhất" của trấn Bạch Sơn. Thế nên bức thư này đến tay cũng muộn hơn bình thường. Lư hương Bác Sơn tỏa ra làn khói lam nhạt, Tạ Lâm Uyên lại thấy nó ngứa mắt, sai người dập đi. Thế nhưng tắt hương rồi mà lòng vẫn không yên. Tạ Lâm Uyên dứt khoát gác bút sang bên, mở ống thư ra, bên trong có có tận hai bức thư. Ánh mắt hắn lướt qua dòng tin về động tĩnh của Úc Khanh, trong mắt liền cuộn lên thủy triều u ám. Con nha đầu quê mùa ngu dốt Úc Khanh đó bị mụ đàn bà nhà họ Lâm giáo huấn như ngoại thất, vậy mà còn khóc lóc ngoài phố lớn Giang Đô, chẳng biết xấu hổ là gì. Tạ Lâm Uyên vò nát tờ giấy, giận quá hóa cười. Hắn vốn đã biết đầu óc nàng chẳng lanh lợi, nhưng không ngờ ngu đến mức chẳng nhìn hiểu sắc mặt bọn gác cổng, cứ khăng khăng xông vào nhà họ Lâm để rồi tự rước khổ vào thân? Hắn ném tờ mật báo đi, đưa tay day trán. Giờ đã bị dạy cho một bài học, chắc cũng biết sợ rồi, biết được kết cục của việc vong ân bội nghĩa là ra sao. Nếu nàng chịu cúi đầu nhận lỗi, biết điều mà xin hắn tha thứ thì cũng không phải không thể rước nàng vào cung lại. Nghĩ vậy, hắn cầm lên bức thư còn lại, chính là bức thư Úc Khanh đã lén nhét cho người gác cổng trước khi rời đi.