Thợ săn giơ chiếc chuông nhỏ lắc lắc, con sói lập tức nằm rạp xuống đất, để lộ phần bụng mềm mại. Người thợ săn đưa tay xoa nhẹ, miệng cười nói: "Đừng coi thường cái chuông này. Năm ngoái xảy ra nạn tuyết to, có một con sói từng được thả về núi đói đến phát cuồng, biết dưới chân núi có người liền mò xuống định cắn chết cả nhà thảo dân. Thảo dân chỉ cần lắc nhẹ cái chuông, nó sẽ vô thức nằm xuống. Thảo dân tức khắc chém một nhát giết nó."
Người có mặt ai nấy nghe xong, trong lòng đều dâng lên cảm giác bi ai khó tả, riêng Tạ Lâm Uyên lại bật cười thành tiếng: "Dạy thú cũng như trị người, ngày mai ngươi đến dạy đám ngu ngoài phủ kia một bài học đi."
Thợ săn sững sờ, chưa kịp hiểu ý điện hạ ra sao thì nội thị đã đá nhẹ vào chân y: "Tòng quân đại nhân, còn không mau tạ ơn?"
Y vội vàng dập đầu.
Tạ Lâm Uyên phất tay cho lui thợ săn, lúc này nội thị mới bước lên bẩm báo chuyện các nữ quyến của Kiến Ninh vương. Tổng cộng mười sáu người nguyện ở lại, mười ba người tự xin rời đi, không một ai nguyện ý tuẫn táng theo Kiến Ninh vương.
"Không ai đi cùng hắn thì cứ để hết mấy kẻ nguyện ở lại đi tuẫn táng cho đủ mâm." Tạ Lâm Uyên nâng tách trà nhưng không uống, chỉ nhìn chằm chằm mặt nước tĩnh lặng trong ly. Hồi lâu sau mới buông lời: "Không còn chuyện gì nữa thì lui đi."
Nội thị muốn nói lại thôi.
Đến chiều khi rời khỏi bãi săn, nội thị mới tìm được cơ hội đến gần Trần Khắc, khẽ hỏi "Có cần bắt nàng trở lại không?"
Không nêu tên, nhưng Trần Khắc hiểu ngay là ai.
Y lạnh lùng đáp: "Chỉ là một con sói vong ân phụ nghĩa, điện hạ không lên tiếng tức là không cần nữa."
*
Thành Ninh Châu không hoang tàn như Úc Khanh tưởng tượng. Sau khi vào thành, nàng dò hỏi khắp nơi, chẳng bao lâu đã tìm được Dịch Thính Tuyết trong y quán.
Vừa gặp hai người đã ôm nhau mà khóc. Nghe tin Kiến Ninh vương bị bắt, Dịch Thính Tuyết liền phá lên cười.
Nhưng bản thân Úc Khanh lại chẳng có cảm giác rằng hắn ta thực sự đã chết.
Đã bị bắn thảm như thế, hắn ta còn có thể trốn thoát và đông sơn tái khởi được không?
"Đừng lo." Dịch Thính Tuyết trấn an: "Cô tưởng Thái tử điện hạ ăn chay niệm Phật chắc? Ân oán giữa ngài ấy và Kiến Ninh vương kể sao cho xiết! Năm xưa bọn người phương Bắc ngang nhiên cướp phá kinh thành một ngày cũng là do Kiến Ninh vương mở cửa thành đón giặc! Sau đó hắn ta còn vu cáo rằng Thái tử không phát binh tiếp viện, coi mạng bách tính rẻ rúng, thấy chết mà không cứu."
"Nhưng hắn ta đâu biết lúc ấy Thái tử đang bí mật phụng chỉ của bệ hạ, đến tận vương đình phương Bắc đàm phán với đại vương tử. Khoảng cách xa đến thế, sao mà cứu viện kịp?"
"Cuối cùng ai là người đoạt lại kinh thành? Cũng chính là Thái tử điện hạ mang ba ngàn tàn binh, từ vương đình đánh thẳng về Quan Nội. Nơi đi qua máu chảy thành sông, không một ai sống sót. Dọa cho vương Bắc Lương phải chạy trối chết!"
Úc Khanh im lặng. Vốn định than vãn với Dịch Thính Tuyết rằng Thái tử xử lý Kiến Ninh vương quá tàn nhẫn, nhưng lần đầu tiên nghe nàng ấy nói nhiều đến vậy, nàng mới hiểu ra phần nào Dịch Thính Tuyết hoàn toàn chẳng muốn nghe ai nói xấu Thái tử.
Cũng dễ hiểu thôi, vì chính Thái tử đã giết kẻ mà nàng ấy hận nhất.
Nếu Thái tử không tàn nhẫn đến thế, Úc Khanh có khi còn biết ơn đôi phần. Nhưng nhớ lại khung cảnh máu chảy đầm đìa ở bãi săn, nàng chỉ thấy người run rẩy, lòng đầy sợ hãi.
Hai anh em ấy đều cùng dòng máu, ai cũng chẳng hơn ai, chỉ là Thái tử vẫn chưa dây vào nàng mà thôi.
Nhưng chuyện ấy cũng chẳng liên quan gì nữa, Úc Khanh giờ chỉ nôn đi tìm Lâm Uyên.
Nghĩ tới dáng vẻ tức giận của Lâm Uyên trong mộng khi cầm bức thư ân đoạn nghĩa tuyệt, tim Úc Khanh như thắt lại. Giờ Kiến Ninh vương đã chết, chết rồi thì chẳng còn ai để chứng minh. Nàng biết phải làm sao để khiến Lâm Uyên tin mình đây?
Tối hôm đó, Úc Khanh liền thu xếp lên đường.
Dịch Thính Tuyết biết chuyện, nói bản thân không còn chốn nào để về nên cũng muốn đi theo nàng.
Úc Khanh lắc đầu: "Đường xa lại chẳng an toàn. Chi bằng cô cứ ở lại Ninh Châu một thời gian."
Dịch Thính Tuyết cười khẩy, rút ra một túi gấm mở ra cho nàng xem. Bên trong toàn là vàng lá châu ngọc, đó là số châu báu Úc Khanh đã chuẩn bị sẵn lúc rời khỏi viện Tùng La. Sau khi bị nhốt vào phòng chứa củi, Úc Khanh đã lén đưa cho Dịch Thính Tuyết giữ hộ. Sau này Dịch Thính Tuyết còn nhét thêm vài món nữ trang của mình vào.
"Chúng ta có từng này tiền, hoàn toàn có thể thuê xe theo đoàn thương nhân mà đi."
Nàng ấy còn nói thêm gì đó, song Úc Khanh chẳng còn nghe lọt mà chỉ đờ đẫn nhìn túi gấm. Giữa ánh vàng chói mắt, nàng thấy một chiếc trâm gỗ hoa đào.