"Úc nương tử đợi một chút." Trương phu nhân khẽ cười đầy hàm ý, tay chỉ về phía một thị tỳ: "Từ Xuân, ngươi đi đến chi thứ tứ gọi phu nhân của Chi Hiền đến đây."
Một câu nói như cú đánh, đánh cho Úc Khanh đứng sững tại chỗ, đầu óc choáng váng, chân tay tê dại."Phu nhân của Chi Hiền?"
Trương phu nhân nghi hoặc, đôi mắt lé liếc nhìn nàng: "Chi Hiền chưa từng nói với cô nương ư? Ba năm trước nó đã thành thân rồi."
Úc Khanh mở to mắt, không thể tin nổi.
Trương phu nhân lại nói tiếp: "Hai đứa nó ấy à, ta cũng là nhìn lớn lên cùng nhau. Vốn là thanh mai trúc mã, nay là vợ chồng hòa thuận, ân ái mặn nồng. Chi Hiền còn từng nói một câu chắc nịch đời này tuyệt đối không nạp thiếp."
Mặt Úc Khanh lập tức nóng rát, hổ thẹn đến mức tay chân luống cuống, chỉ muốn chui tọt vào kẽ gạch lát vàng dưới chân. Nàng cúi đầu, thấy tà váy mình dính nước bùn, mép giày còn vương cỏ khô. Mà đối diện, đôi hài thêu hoa của Trương phu nhân tinh xảo lộng lẫy, đầu mũi giày đính một viên minh châu to bằng đầu ngón tay.
Từ Xuân đáp lời phu nhân, xoay người rời đi. Từ Xuân đi càng xa, Úc Khanh lại càng khó thở.
Nàng chợt bật dậy, vội vàng nói: "Phu nhân, xin người đừng gọi nữa. Tôi... tôi không gặp nữa."
Trương phu nhân mỉm cười, không kêu Từ Xuân quay lại, chỉ bảo Úc Khanh ngồi xuống.
Từ xưa ca cơ, vũ cơ đều như thế, dựa vào sủng ái của đàn ông mà phách lối làm càn, đến khi tìm tới cửa rồi lại sợ đến mức hồn bay phách lạc. Không cho nếm chút đau khổ thì chẳng biết trời cao đất dày.
Từ Xuân chẳng mấy chốc đã trở lại, giọng cung kính vang vọng trong nội đường yên tĩnh: "Bẩm phu nhân, Chi Hiền lang quân đang ở cùng Triệu phu nhân, lang quân nói thẳng bảo Úc nương tử từ đâu đến thì quay về nơi đó, đừng chia rẽ vợ chồng người ta."
Trương phu nhân mỉm cười gật đầu, quay sang nhìn Úc Khanh. Gương mặt đoan trang của bà dường như thoáng chút thương hại xen lẫn điều đã nằm trong dự liệu.
Úc Khanh sớm đã run rẩy, cả người như rơi xuống hầm băng, tay chân cũng mất đi tri giác. Nhất thời chưa thể hoàn hồn từ cú sốc.
Trước khi đến Giang Đô, nàng cũng từng nghĩ sẽ chẳng gặp được Lâm Uyên, nhưng không ngờ là theo cách như thế này.
Úc Khanh ngơ ngác nhìn quanh nội đường, không phải vì Lâm Uyên đang ở với thê tử, mà là hắn để thị tỳ ra truyền lời để nàng bị Trương phu nhân lẫn gia nhân trong phủ cười nhạo như trò hề.
Nàng muốn giải thích, muốn nói Lâm Uyên thật lòng với nàng, muốn kể về muôn vàn chi tiết đầy yêu thương giữa họ. Họ từng cùng nhau ngắm hoa đào nở, hắn từng dùng ngón tay nóng rực lau nước mắt nàng. Hắn tự tay mài trâm hoa đào, cài lên búi tóc nàng. Búi tóc ấy cũng là hắn vấn lên, đôi tay hắn từng dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng hết lần này đến lần khác, thì thầm bên tai chê nàng chỉ biết cột tóc đuôi ngựa.
Hơn ba trăm đêm nằm chung một chiếc giường, trong căn phòng tĩnh lặng cảm nhận nhịp tim rung động của nhau. Hắn từng hứa sẽ mua cho nàng một căn nhà nhỏ trong thành, trồng đào trồng lê, để nàng thoả thích trang trí theo ý mình.
Nhưng nhìn vào phủ đệ nguy nga tráng lệ này, Úc Khanh bỗng hiểu ra chẳng phải là ngoại thất đó sao?
Phải rồi, những lời hứa của Lâm Uyên chưa từng nhắc đến chuyện thành thân. Toàn là tiểu viện riêng, xiêm y lụa là, sớm tối ở chung, bên nhau dài lâu...
Nhưng không danh không phận.
Úc Khanh năm mười sáu tuổi từng ôm ấp mộng tưởng về một tình yêu ấm áp bền lâu. Nào ngờ tình yêu của nàng đến thân phận thiếp thất cũng chẳng tới, chỉ đáng là một ngoại thất mà thôi.
Nàng đã hiểu vì sao Lâm Uyên chưa từng nói cho nàng biết tên thật của hắn.
Tim nàng như bị ai vặn chặt, đau đến nghẹt thở, mắt cũng đau đến suýt không mở nổi.
Nàng đứng dậy cáo từ, lui bước trong bộ dạng chật vật như tướng bại trận, còn suýt vấp ngã nơi bậc cửa.
Trương phu nhân ở sau lưng chẳng hề níu giữ, bình thản để nàng rời đi, mặc cho thị tỳ thì thầm bàn tán, bọn sai vặt chỉ trỏ, xen giữa đám đông là vài tiếng cười nhạo.
Trời vẫn mưa lất phất, gã sai vặt đi trước giơ ô mà chẳng che cho nàng một chút. Úc Khanh đi theo con đường cũ về cổng lớn, mưa bụi làm ướt tóc mái, từng giọt rơi vào mắt ngưa ngứa.
Người gác cổng thấy nàng thất thần bước ra, bĩu môi nói: "Khóc cái gì? Biết có ngày hôm nay, sao ban đầu còn dám sinh tâm tư dụ dỗ không đứng đắn?"
Nghe câu ấy, Úc Khanh mới nhận ra mình đang khóc, ban nãy còn tưởng là mưa rơi vào mắt.
Nàng lau đi vệt ướt trên má, muốn phản bác nhưng chẳng còn chút sức nào để cãi.
Nàng thật lòng.
Cái lòng thành này của nàng đối với Lâm Uyên chỉ là phong cảnh thoáng qua khi hắn dừng chân ở trấn Bạch Sơn.
Úc Khanh chợt xoay người níu tay người gác cổng, rút ra bức thư nàng đã chuẩn bị từ lâu, giọng khản đặc: "Nếu từ giờ đến mai hắn có hỏi đến ta, ngươi hãy giao bức thư này cho hắn. Nếu hắn không hỏi thì cứ vứt đi."
Chưa kịp để người gác cổng đáp lời, Úc Khanh đã nói tiếp: "Các ngươi không cần lo. Cả đời này ta cũng sẽ không quay lại đây nữa."
Dứt lời, nàng bước khỏi phủ nhà họ Lâm.