Chương 16: Chuyện của chàng, việc gì thiếp cũng nguyện làm

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Đã nhiều ngày Úc Khanh ngủ sớm dậy muộn, có lẽ vì không còn phải lo chuyện ăn mặc, con đường phía trước cũng đã định sẵn, nên sau khi an tâm lại, thân thể hồi phục cực nhanh. Tuy trên miệng có nghiêm khắc, nhưng mấy hôm nay Lưu đại phu chăm sóc nàng rất chu đáo, có thể nói là xem nàng như cháu gái mà đối đãi. Úc Khanh tính ngày, bèn hỏi liệu có thể về nhà một chuyến, dù sao thì ngày mai cũng phải khởi hành. Nghĩ đến việc sắp phải rời khỏi trấn Bạch Sơn, Úc Khanh bỗng sinh ra chút xót xa. Lần này đi Giang Đô, không biết khi nào mới trở lại, mà Lưu đại phu thì đã lớn tuổi, nói không chừng lần chia tay này chính là vĩnh biệt. Nàng chợt nhớ lúc đến đây vội vã, còn chưa trả tiền thuốc, bèn định lấy nửa miếng ngọc vụn đưa cho Lưu đại phu thanh toán. Nhưng vừa lục túi trong thì lại trống không, nàng liền quay sang lục áo khoác ngoài. Song Úc Khanh lục tung hết các túi áo, kể cả tủ quần áo cũng không sao tìm thấy ngọc phù của phủ Kiến Ninh vương. Da đầu nàng lập tức tê rần, tim như nhảy vọt lên cổ họng. Vừa định chạy ra hậu đường hỏi Lưu đại phu thì dừng bước lại. Nếu Lưu đại phu có thấy chắc chắn sẽ âm thầm trả lại cho nàng, tuyệt đối không tư tàng giữ riêng hay đến nha môn tố giác nàng. Vậy thì chỉ còn hai khả năng là ngọc phù bị Lâm Uyên lấy mất, hoặc là lúc đến y quán, vì gió tuyết quá lớn nên vô tình đánh rơi trên đường. Tim Úc Khanh đập thình thịch, tay chân như bị nước đá ngấm vào. Lúc nàng hôn mê, Lâm Uyên đã chăm sóc nàng, rất có thể lúc đó phát hiện ra, hoặc là lúc mấy ngày qua hai người ngủ chung giường, nhưng nàng lại không nhớ nổi rốt cuộc mất lúc nào. Nàng tự an ủi mình, nếu Lâm Uyên đã phát hiện thì nhất định sẽ hỏi nàng. Hắn từng nói không để tâm đến xuất thân của nàng, chắc chắn sẽ không trách nàng giấu giếm. Mà hắn vẫn chưa hỏi, thì tám phần là rơi trên đường rồi. Úc Khanh chào dược đồng một tiếng rồi vội vã chạy ra ngoài, lần theo con đường lúc trước để tìm lại. Hôm đến trấn tuyết rơi rất lớn, nay đã bị giẫm nát thành lớp băng dày. Dù ngọc bội có rơi trên đường, giờ cũng bị đông cứng trong băng rồi. Trừ phi sang xuân tuyết tan băng chảy. Trừ phi nàng đào từng tấc đất trên con đường này lên mà tìm. Úc Khanh vừa đi vừa thầm cầu khấn, dò dẫm mãi đến cổng nhà vẫn chẳng thấy bóng dáng ngọc phù đâu. Nàng thu dọn hành lý trong tâm trạng nặng nề, khóa cửa nhà lại. Trong đầu cứ nghĩ đến miếng ngọc, đến mức chẳng còn lòng dạ nào mà từ biệt cái nhà này cho tử tế. Lúc ra khỏi cửa, vừa khéo gặp bác Vương đánh xe lừa quay về, Úc Khanh ngạc nhiên nói: "Bác Vương! Con đang định đến nhà bác đây." Bác Vương trông thấy Úc Khanh cũng rất mừng: "Nghe bảo các con mấy hôm nay ở y quán, lang quân nhà con vẫn ổn chứ? Hôm đó ta thấy con lừa quay về một mình, còn lo xảy ra chuyện gì rồi!" "Chàng ấy đỡ nhiều rồi ạ." Úc Khanh mỉm cười cảm ơn, tặng bác hai xâu nấm khô và một khúc thịt muối để cảm tạ. Bác Vương cũng chẳng khách sáo, Úc Khanh nhân cơ hội hỏi thăm chuyện ngọc phù, bác Vương nghe mà mơ hồ chẳng hiểu gì, nàng cũng đành thôi không nhắc nữa. Chắc là đã lún sâu trong tuyết rồi. Chỉ cần nàng không nói ra, ai cũng chẳng thể biết ngọc là do nàng đánh rơi. Đến khi tuyết tan vào năm sau có người nhặt được thì nàng cũng đã đến Giang Đô rồi. Úc Khanh nghĩ hồi lâu, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào. Về đến y quán, Lâm Uyên đang ngồi trong tiền đường. Vừa đẩy cửa vào, Úc Khanh liền thấy hắn cùng chén trà trước mặt đã nguội lạnh. Sắc mặt hắn trầm tĩnh, tĩnh lặng mà rợn người như mặt hồ sâu mùa đông. Úc Khanh nuốt nước bọt, trong lòng nôn nao bất an, chẳng biết hắn đang giận vì ngọc phù hay vì trước khi đi nàng chỉ để dược đồng nhắn lại chứ không trực tiếp nói. Thấy nàng cứ đứng ngây ra ở cửa không nói gì, Tạ Lâm Uyên chậm rãi bước đến, nhận lấy tay nải trong tay Úc Khanh. Giọng nói hắn nhàn nhạt như một viên đá nhỏ khẽ làm gợn mặt hồ tĩnh lặng: "Dược đồng nói nàng về nhà?" Úc Khanh lập tức thở phào, hòn đá đè trên ngực như được gỡ xuống, liền dịu giọng nhận lỗi với hắn: "Trước khi đi thiếp nghĩ Lưu đại phu đang ở hậu đường châm cứu cho chàng, không tiện mở cửa vào, sợ chàng bị nhiễm gió lạnh. Lại còn muốn sang cảm ơn bác Vương rồi thu dọn hành lý nữa, chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian. Mà sáng sớm mai chúng ta phải khởi hành, không rảnh xử lý mấy việc lặt vặt này nên thiếp mới tự về trước một chuyến. Thiếp cũng hiểu vì sao chàng tức giận, biết chàng lo cho thiếp. Thiếp đúng là xử trí không thỏa đáng. Về sau thiếp đi đâu, nhất định sẽ đích thân nói với chàng, tuyệt đối không để người khác truyền lời nữa." Nhẹ nhàng dỗ dành, Úc Khanh còn lấy ra từ tay nải một đôi bao tay hở ngón đưa cho hắn: "Vài hôm nay lúc chàng đi châm cứu, thiếp đã lén may. Hôm nay về nhà lấy lông cừu từ đệm ghế nhét vào trong, chàng mau thử xem." Tạ Lâm Uyên đưa tay chạm vào, lớp vải bông mới mềm nhẵn, sờ vào lại thấy gồ ghề, hình như còn được thêu thêm gì đó. Hắn chau mày hỏi: "Thêu cái gì đấy?" Mặt Úc Khanh đỏ lên: "Bao tay bên trái thêu hai cái cây, là 'Lâm'. Bên phải thêu một con cá, là 'Úc'." Chỉ là cái cây nàng thêu chính là ba hình tam giác xếp chồng làm tán lá, bên dưới một que dài là thân cây. Con cá thì một vòng tròn làm thân, sau đó thêm một hình tam giác làm đuôi. Không biết Tạ Lâm Uyên đang nghĩ gì, lặng thinh rất lâu. Lâu đến nỗi Úc Khanh bắt đầu thấy bối rối, đang định giật lại đôi bao tay để thêu lại thì hắn bất chợt bật cười, giọng khàn khàn mà dịu dàng: "Tốt... tốt lắm." Hắn quay mặt về phía nàng, ánh nến vẽ nên đường nét dịu dàng như ngọc, chiếu sáng một nửa hàng mày mắt, để nửa còn lại ẩn trong bóng tối. Tạ Lâm Uyên để Úc Khanh ngồi xuống bên mình, trong giọng nói mang theo áy náy: "E là ngày mai chúng ta không thể khởi hành được. Người đón vẫn chưa đến trấn." Tim Úc Khanh khẽ run: "Sao lại thế?" Hắn im lặng mấy nhịp, giọng trầm xuống mang theo mấy phần uể oải: "Có lẽ quạ truyền tin chết cóng giữa đường, hoặc là bị trì hoãn trên đường." Úc Khanh bất đắc dĩ an ủi: "Tuyết lớn trăm năm mới có một, lại rơi đúng lúc này, không phải lỗi của chàng. Giờ còn cách nào liên lạc với họ không?" Tạ Lâm Uyên chợt ngẩng đầu, trong mắt thoáng qua vẻ xấu hổ xen lẫn khẩn cầu. "Khanh Khanh, nàng có thể giúp ta một việc không?" Hắn lấy ra một phong thư đặt trước mặt nàng: "Đem nó đến trạm dịch ở thành Tùy Châu." Trấn Bạch Sơn là một huyện trực thuộc Tùy Châu, khi Úc Khanh chạy nạn từng đi ngang Tùy Châu, còn từng nhìn thấy bảng tên thành từ xa qua tán cây. "Tất nhiên là được." Úc Khanh mỉm cười: "Chuyện của chàng, việc gì thiếp cũng nguyện làm."