Chương 44: Tìm đến nhà họ Lâm

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:00

Cố phu nhân từng nói Giang Đô là nơi gió tuyết không thể tới được. Trước khi đến đây, Úc Khanh đã vô số lần tưởng tượng về Giang Đô, nơi ấy hẳn phải tràn ngập liễu xanh mây mờ, chim én bay lượn quanh năm, ngay cả cái tổ trên mái hiên nhà cũng mang vẻ mơ mộng như trong tranh. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, Úc Khanh mới nhận ra Giang Đô dịu dàng hơn cả tưởng tượng. Đầu tháng mười hai, trời rơi những hạt mưa nhỏ triền miên, trong làn mưa bụi mờ ảo, hoa mai nở e ấp giữa gió, thuyền bè nhẹ nhàng trôi trên dòng sông, giọng nói của các lang quân nương tử đều ngọt ngào uyển chuyển, hòa cùng tiếng chim hót trên cành. Chỉ nơi này mới có thể nuôi dưỡng nên một quân tử nhã nhặn như Lâm Uyên. Người qua đường bảo Úc Khanh rằng phủ nhà họ Lâm nằm ở phường Lâm Gia, phía Đông Nam. Gắn tên họ vào địa danh đủ thấy nhà họ Lâm cao quý đến mức nào. Úc Khanh mừng vì ít nhất mình đã từng chứng kiến sự xa hoa của phủ Kiến Ninh vương, bằng không hẳn nàng sẽ e ngại khi bước vào phủ nhà họ Lâm. Chẳng hiểu sao trái tim nàng bỗng đập nhanh lạ, hẳn là cảm giác về quê hương của người thương khiến người ta thêm bồi hồi. Úc Khanh sửa sang tóc, chỉ tiếc thiếu chiếc gương nhỏ. Chuyến đi đường xa mệt nhoài, nếu để ấn tượng đầu tiên của nàng với Lâm Uyên là vẻ mệt mỏi bụi bặm như thế này, nàng chắc chắn sẽ hối hận mất. Đi qua vài cây cầu, nàng tò mò nên đã trả ba văn tiền để thuê thuyền. Khi bước lên bến, chiếc thuyền chòng chành làm nàng chần chừ không dám đặt chân. Người lái thuyền thấy bật cười ha hả, nàng cũng mỉm cười theo. Thuyền lắc lư theo từng cú mái chèo, gió sông thổi mát làn da. Mọi thứ xung quanh đều mới lạ, Lâm Uyên quả thật đã miêu tả Giang Đô quá tầm thường. Gặp lại hắn, nàng nhất định phải chất vấn cho ra nhẽ vì sao không nói nàng rằng Giang Đô này có kênh rạch chằng chịt, lại có thể đi thuyền trong nội thành chứ. Từ xa, người lái thuyền chỉ cho nàng cánh cổng ngói đen cao vút của phủ nhà họ Lâm. Úc Khanh đến trước cổng, giương tay gõ cái "cách" vào đồng kiềng. Người gác cổng chui đầu ra liếc một cái rồi mắng nàng không biết phép tắc, xua đến cổng bên hông. Úc Khanh nào hay biết chỉ có thành viên nhà họ Lâm và khách quý mới được đi qua cổng chính đâu. Biết mình sai, nàng đỏ mặt đáp lời rồi tới cổng phụ, trình bày mục đích tìm người. Người gác cổng nhíu mày hỏi: "Không có công tử Lâm Uyên nào cả, nương tử hẳn nhầm người rồi?" Úc Khanh ngẩn người: "Ta đã xem sổ hộ tịch bằng lụa vàng của phủ, trên đó rõ ràng ghi Lâm Uyên!" Người gác cổng nhìn nàng từ đầu đến chân, lạnh lùng cười: "Hộ tịch? Tiểu nương tử này tuy sắc nước hương trời, nhưng miệng lưỡi thì bịa đặt hết chuyện này đến chuyện khác. Họ Lâm là đệ nhất thế gia nơi sông nước Giang Nam, há là nơi cô có thể tùy tiện kéo đến!" Úc Khanh đỏ bừng mặt, không muốn đôi co với gã, chỉ mong gặp được Lâm Uyên, mọi hiểu lầm sẽ tự hóa giải. "Ta quen biết Nhị công tử Lâm Uyên đã một năm, chàng ấy hứa sẽ dẫn ta về Giang Đô. Ta thề với trời đất, lời đó không hề dối trá. Chỉ cần ngươi truyền đạt đến Nhị công tử là được." Người gác cổng kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, mãi mới phản ứng lại. Xung quanh khách qua đường tò mò dừng bước, dần dần tụ không ít người, người gác cổng vung tay đuổi mọi người đi rồi kéo Úc Khanh vào trong, bắt nàng ngồi ở cửa chờ. Dẫu sao nhà họ Lâm cũng là một gia tộc giàu có chễm chệ ở sông nước Giang Nam, trong phủ có núi giả và đình viện, hành lang mái hiên uốn lượn không thua kém phủ Kiến Ninh vương, thậm chí có phần trang nhã cổ điển hơn. Song tất cả những thứ này chỉ làm Úc Khanh cảm thấy ngột ngạt. Không lâu sau, một thị tỳ dẫn nàng vào nội đường. Úc Khanh vừa nghĩ lát nữa sẽ kể khổ với Lâm Uyên, tiến vào thì thấy một vị phu nhân mặt tròn phúc hậu đeo trang sức ngọc ngà, phong thái thanh tao lịch sự, dáng ngồi ngay ngắn trong chính đường, trên dưới thị tỳ dâng trà sưởi lò than. "Úc nương tử đúng không?" Trương phu nhân lạnh lùng liếc qua dáng vẻ nàng rồi nói luôn vào vấn đề: "Có lẽ có chút hiểu lầm. Phu quân ta vốn là con thứ hai của chi trưởng, đã qua tuổi bốn mươi, không phải thiếu niên chưa đầy hai mươi như cô nghĩ." Lúc này Úc Khanh mới biết chỉ riêng phủ nhà họ Lâm đã có năm chi, ngoài thành còn vô số chi khác. Lâm Uyên chưa từng hé lộ điều này với nàng. Cha Lâm Uyên đang bệnh nặng, các huynh đệ đang tranh phần gia nghiệp. Có những chuyện khó nói, Úc Khanh sợ gây phiền phức, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Uyên lang tuổi trẻ phong độ tuấn tú, học rộng tài cao, chỉ là mắt tổn thương tạm thời không nhìn thấy. Có thể bây giờ đã khỏi. Cuối năm ngoái chàng ấy rời trấn Bạch Sơn ở Tùy Châu, đã hẹn tôi ở Giang Đô trước đó nhưng do bản thân có việc gấp trễ nải nên không kịp đi cùng chàng. Trước đây tôi cũng nhờ người gửi thư hỏi thăm, có thể đã thất lạc." Trương phu nhân cười, ánh mắt lại lạnh lẽo. Nhà họ Lâm đông người, cổng chẳng dễ qua. Những năm qua đã có biết bao cô gái tìm đến, nhưng bà chưa từng thấy ai xinh đẹp đến vậy. "Ta không rõ chuyện gửi thư và mắt bị thương ra sao. Cả phủ nhà họ Lâm chỉ có một người độ tuổi thanh niên, dung mạo tuấn tú, năm ngoái rời xa nhà, giữa năm nay trở về, thuộc chi thứ tư." Mọi chi tiết đều trùng khớp, mắt Úc Khanh sáng lên: "Vậy chàng là Lâm Uyên đúng không?" Trương phu nhân lắc đầu: "Tên là Chi Hiền." Úc Khanh khựng lại một chút, cảm thấy buồn cười. Lâm Uyên chắc không đến mức ngay cả tên cũng lừa nàng. Con người có một bản năng gần như không thể kháng cự trước tên gọi của chính mình. Nàng chỉ cần đứng từ xa gọi một tiếng "Lâm Uyên", chàng cũng sẽ lập tức ngẩng đầu lên. Đầu thôn có một cô gái tên là Lý Viên, có khi Úc Khanh gọi vọng ra ngoài sân không rõ ràng, Lâm Uyên cũng sẽ vô thức ngẩng đầu lên. "Vậy tên tự là Uyên sao?" Úc Khanh hỏi. Trương phu nhân vốn xuất thân thế gia đại tộc, chưa từng thấy có nương tử nào trực tiếp hỏi tự đàn ông thế này. Dù có phần không kiên nhẫn, bà vẫn lịch sự đáp: "Úc nương tử muốn gặp Chi Hiền?" "Xin phu nhân truyền lời giúp." Úc Khanh gật đầu Nàng muốn đích thân hỏi Lâm Uyên rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì.