Lần đầu tiên trong đời, Úc Khanh cảm thấy mùa đông lạnh thấu xương đến thế.
Tiếng thúc giục của Lưu nương tử cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Úc Khanh gật đầu, bước chân lẽ ra phải rẽ về hướng đông, song cuối cùng lại chạy thẳng về phía thôn Lô Thảo.
Nàng càng chạy càng nhanh, chẳng biết lấy đâu ra dũng khí. Trong lòng chỉ cầu mong nếu quan phủ chưa tra ra ngay, nàng có thể dẫn Lâm Uyên lánh sang thôn bên.
Sắp về đến cửa nhà, Úc Khanh ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cổng sân mở toang, bốn tên quan binh mặc quan bào màu sẫm, đeo đao ngang hông đang tra hỏi thân phận và lai lịch của Lâm Uyên. Họ quay đầu thấy Úc Khanh, lập tức gọi nàng đến thẩm vấn.
Dù không muốn đến đâu, Úc Khanh cũng đành bước lên tự khai tên họ.
Tên quan binh cầm đầu tra sổ hộ tịch rất lâu, rồi nghiêm giọng quát hỏi: "Sao ngươi không có tên trong hộ tịch?"
Câu hỏi như dao cứa tim, Úc Khanh giật mình. Đây rõ ràng là cố ý hỏi xoáy.
Nếu quan phủ thật sự muốn truy cứu, nàng vẫn còn một chiêu giữ mạng cuối cùng.
Cũng là con dao giết người treo lơ lửng trên đầu.
Nàng theo bản năng nhìn sang Lâm Uyên. Hắn mặt mày điềm tĩnh ngồi trên xe lăn, dường như cũng đang chờ nàng lên tiếng.
Úc Khanh cắn răng nói: "Bẩm chư vị đại nhân, tiểu nữ đến trấn Bạch Sơn từ năm ngoái, vẫn chưa đăng ký hộ tịch."
Quan binh mất kiên nhẫn: "Có người tố giác ngươi là hoa tịch bỏ trốn. Nếu không thể giải thích rõ thì theo chúng ta về phủ tra xét!"
Đám người phía sau trừng mắt vung đao, bước đến định bắt Úc Khanh.
Nàng nghiến răng, vội kêu lên: "Chư vị đại nhân, tôi là..."
Chưa kịp nói xong, Tạ Lâm Uyên cất giọng như dao chém ngọc: "Các vị hiểu lầm rồi, nàng cũng là người Giang Đô, không phải hoa tịch gì cả."
Quan binh quát lớn: "Có chứng cứ gì?"
"Ta chính là chứng cứ."
Tạ Lâm Uyên cười khẽ: "Ta ở đây cùng nàng từ đầu đến giờ. Nếu ta không biết, lẽ nào các ngươi lại biết?"
Lời lẽ có phần xúc phạm, nhưng quan binh không hề truy cứu, thậm chí còn liếc hắn đầy kiêng dè, sau đó nhìn Úc Khanh chằm chằm, như thể đang đoán mối quan hệ giữa nàng và Lâm Uyên.
Tạ Lâm Uyên lạnh giọng: "Gần đến trưa rồi, các vị còn chuyện gì nữa không?"
Bọn quan binh đành thu ánh mắt về, tức tối xoay người rời đi.
Trước khi đi, tên cầm bút trả lại cho Lâm Uyên một cuộn lụa vàng.
Đó là một tờ giấy thông hành dệt bằng tơ vàng sáng chói rực rỡ. Úc Khanh chỉ hiểu lờ mờ chữ viết trên đó, nàng nhận ra những từ như "Giang Đô","Lâm"...
Tầm mắt nàng bị cuốn lấy bởi cuộn lụa lấp lánh ấy, mãi đến khi đám quan binh đã rời đi, nàng vẫn ngẩn người nhìn.
Hồi Lâm Uyên bị thương nặng, nàng từng thay hắn xử lý vết thương, thay quần áo, lau rửa toàn thân. Tất cả quần áo của hắn đều do nàng giặt, sống cùng hắn gần một năm, chưa từng thấy qua thứ này.
Thì ra từ lúc nào không hay, Lâm Uyên đã âm thầm liên lạc với người nhà.
Chẳng qua là chưa từng nói cho nàng biết.
Nàng không có tư cách trách hắn.
Hộ vệ nhờ nàng chăm sóc Lâm Uyên một thời gian, nàng nhận tiền làm việc. Giờ Lâm Uyên đã liên lạc được với người nhà, nàng nên thấy mừng cho hắn mới đúng. Huống hồ, hắn còn giúp nàng qua mặt quan phủ.
Úc Khanh cố nặn ra một nụ cười với hắn: "Hôm nay cảm ơn chàng."
Tạ Lâm Uyên im lặng một lúc, đôi mắt mất tiêu cự dừng lại trên người nàng, như muốn nhìn rõ sắc mặt của nàng.
Nhưng hắn không thể nhìn thấy.
Úc Khanh gắng gượng tinh thần kể cho hắn nghe chuyện nhận được tiền lương, dù cho trong lòng chua xót khó hiểu, ánh mắt đầy vẻ mất mát. Nàng cười nói bước vào trong nhà, chợt thấy trên bàn còn bọc giấy dầu nguyên vẹn.
Là bánh rán mua từ hôm qua, Lâm Uyên chưa ăn một miếng.
Úc Khanh khựng lại, định hỏi hắn vì sao, nhưng tờ giấy thông hành lại hiện lên trong đầu, chồng lấn với gói bánh nhàu nát trước mắt.
Lẽ ra nàng phải hiểu từ lâu rồi, Lâm Uyên sớm muộn cũng có cao lương mỹ vị để ăn, hà tất phải nuốt những món canh cháo thô sơ này.
Có điều, bánh rán còn đắt hơn bánh thường làm từ bột ngô hai văn tiền, nàng còn chẳng nỡ mua cho bản thân.
"Úc nương tử." Tạ Lâm Uyên khẽ gọi nàng, giọng đầy dịu dàng: "Nàng giận ta à?"
"Không sao." Úc Khanh quay đầu cười nhẹ, cố tỏ vẻ dửng dưng cầm bánh rán lên cắn hai miếng. Sau đó cảm thấy vô vị lại đặt xuống bàn, quay người vào bếp nhóm lửa vo gạo.
Lâm Uyên lăn xe theo sau, kéo tay nàng lại, đặt tờ giấy thông hành vào lòng bàn tay nàng:"Là vì tờ giấy này sao?"
Úc Khanh ngồi xổm nhóm lửa, đẩy hắn ra xa một chút, sợ tro bụi làm bẩn áo hắn.
Tạ Lâm Uyên không chịu buông, kéo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cây an tức hương cao lớn xanh tốt ngoài sân sau đang đậu hai con quạ đen, chân chúng còn buộc ống chuyển thư.
Tờ giấy thông hành mỏng như cánh ve, cuộn lại vừa vặn bỏ vào trong.
"Tờ giấy thông hành này là sáng nay mới nhận được, ta không cố ý giấu nàng."
Úc Khanh đỏ mặt che mặt: "Sao chàng không nói sớm? Thiếp còn tưởng chàng..."
Tạ Lâm Uyên: "Tưởng ta định bỏ nàng lại một mình?"
Nói trúng nỗi lo sâu kín trong lòng, Úc Khanh càng thêm luống cuống, đẩy Lâm Uyên một cái: "Cháy nồi mất rồi!"
Tạ Lâm Uyên thấy nàng cáu thì không trêu chọc nữa, cụp mắt trở vào nhà, lấy bút viết gì đó.
Đợi Úc Khanh bưng cơm lên, lấy bánh rán pha cháo, ăn được một nửa, ngẩng đầu thấy Lâm Uyên vẫn chưa động đũa, chỉ như đang suy nghĩ điều gì.
Úc Khanh do dự hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"
Tạ Lâm Uyên như đang chìm trong suy nghĩ, chỉ khẽ lắc đầu rồi cầm thìa chậm rãi ăn.
Hắn vốn ăn uống tao nhã, Úc Khanh không nhìn ra hắn thích hay không. Nhưng không cần đoán cũng biết nếu chẳng phải vì bất đắc dĩ, Lâm Uyên sẽ chẳng ăn cơm nàng nấu.
Úc Khanh nhìn ra cửa sổ, từ đây không thấy được cây an tức hương hay hai con quạ kia, chỉ có bầu trời trống rỗng và tĩnh mịch.