Chương 20: Nữ vũ cơ ấy tên là Úc Khanh

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

Hai đêm trước, Úc Khanh luôn ngủ không yên giấc, khi trở mình, mảnh ngọc vỡ từ sâu trong vạt áo rơi ra, được hắn nhặt lên bên giường. Đã từng có khoảnh khắc, Tạ Lâm Uyên muốn tin rằng đây là thứ nàng nhặt được. Nhưng từng chuyện từng việc trong quá khứ cứ lần lượt ùa về ký ức. Hắn từng hỏi Úc Khanh có từng đọc sách chưa. Úc Khanh đáp là có đọc đôi chút nhưng không biết cầm bút. Nói xong liền chạy vào bếp, lấy một cành cây khô cháy thành than, viết chữ lên giấy. Hắn lật mặt sau tờ giấy sờ thử nét chữ, chỉ thấy nàng viết sai lung tung, nàng lại ngụy biện rằng ở nơi nàng học viết vậy là đúng. Miệng nàng thường nói ra những lời danh ngôn trong sách vở, hắn chỉ tưởng rằng nhà nàng nghèo không có điều kiện học hành, chỉ được cha và anh dạy dỗ đôi ba câu. Nhưng đã nói là xuất thân nghèo khó, cớ sao lại chẳng rành thế sự, chuyện đời chẳng hiểu bao nhiêu? Lúc đầu đến cả việc giết gà cũng chần chừ sợ hãi, trông chẳng khác gì một tiểu thư khuê các được nuôi trong khuê phòng. Sau này nàng thú nhận mình là hoa tịch đào tẩu, Tạ Lâm Uyên lại duy chỉ không tin điều này. Tính tình nàng ngây thơ, chẳng giống hạng người từng lăn lộn chốn phong trần, nên hắn chỉ sai người đi tra xét. Giờ thì không cần tra nữa. Tạ Lâm Uyên chẳng lấy làm ngạc nhiên. Trước đây mỗi lần nhắc đến chuyện dẫn nàng rời đi, Úc Khanh luôn tỏ vẻ mất hồn mất vía, hỏi đến thì nàng bảo có nỗi khổ trong lòng, thường xuyên ngó lơ lời hắn nói rồi xoay người lấy lệ đáp "không có gì". Thì ra chỉ là không muốn đi theo hắn, vì nàng nghe lệnh của Kiến Ninh vương. Khó trách hôm tuyết lớn, Úc Khanh lại kéo hắn đến y quán. Lúc đó hắn thấy thật khó hiểu, không sao lý giải được vì sao nàng lại cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng vì hắn. Giờ thì mọi chuyện đều đã có lời giải, nàng chỉ đang tuân mệnh Kiến Ninh vương mà thôi. Hắn không phải đứa trẻ ba tuổi, sống trong đông cung hơn mười năm, có âm mưu quỷ kế nào chưa từng thấy qua? Tạ Lâm Uyên xưa nay chưa từng dễ dàng tin bất kỳ ai. Nào ngờ ở nơi sơn thôn nghèo khó này, bị một kỹ nữ hèn mọn dùng diễn xuất vụng về đến vậy lừa đến lú lẫn đầu óc, suýt chút nữa vì nàng mà mua nhà ở kinh thành để giấu làm sủng thiếp, thậm chí còn tính toán cả cách đưa nàng nhập cung, phong làm tu dung. Nếu là trước kia, hắn đã sớm giết Úc Khanh đến trăm ngàn lần rồi! Thế nhưng Tạ Lâm Uyên cũng chẳng hiểu tại sao nàng có thể làm tê liệt cảnh giác của hắn. Đúng là mù mắt rồi mới tin nàng thật lòng. Giờ nhớ lại những lời đường mật nàng từng nói, nào là nguyện ý ở bên hắn, nào là cũng muốn bảo vệ hắn, chuyện của hắn nàng đều sẵn lòng... Giả tạo đến mức khiến người ta buồn nôn! Tạ Lâm Uyên ho sặc sụa, cơn đau như khoét tim khoét phổi va đập hỗn loạn trong lồng ngực, cứ như muốn xé hắn thành từng mảnh vụn. Hắn chưa từng trải qua cảm giác này, chỉ hận không thể giết Úc Khanh ngay tức khắc, chỉ hận ngôi làng này lập tức biến mất không còn dấu vết. Ngoài màn xe, Bình Ân hầu nghe thấy tiếng hắn ho dữ dội, ngập ngừng cất tiếng hỏi: "Điện hạ." "Vào đây." Giọng hắn sắc lạnh như dao. Bình Ân hầu tháo đấu lạp, giao roi ngựa cho thị vệ, xoay người bước vào khoang xe, vén màn thấy đôi mắt đỏ au của Tạ Lâm Uyên thì sửng sốt trong phút chốc. Ngay sau đó ánh mắt y bị mảnh ngọc hấp dẫn, trong lòng chấn động. Lông mày y chau lại, nhanh chóng liên kết mảnh ngọc, cô gái đã biến mất và thành Tùy Châu lại với nhau. Trước đây y vẫn nghĩ vị cô nương của điện hạ chỉ là thôn phụ, không ngờ lại là nội gián của Kiến Ninh vương. Tạ Lâm Uyên khàn giọng nói: "Cô nhớ năm xưa Kiến Ninh vương từng đưa cho ngươi một vũ cơ?" Bình Ân hầu khép mắt, giọng mang chút giễu cợt: "Chỉ là cái cớ để đè ép phủ Bình Ân hầu mà thôi. Nữ vũ cơ ấy một lòng vì Kiến Ninh vương, đến phủ thần ba hôm đã bỏ trốn. Kiến Ninh vương lập tức quay đầu đổ tội cho thần cướp ái thiếp của hắn." Tạ Lâm Uyên cầm mảnh ngọc lên, vuốt ve phần vỡ: "Chuyện đó xảy ra lúc nào?" "Cuối hạ năm kia." "Ngươi có biết vũ cơ ấy tên gì không?" Bình Ân hầu trầm ngâm một lúc: "Hình như... tên là Úc Khanh." Một tiếng rạn nứt giòn giã chói tai dị thường vang lên, bị tiếng vó ngựa và bánh xe cuốn trôi mất. Bình Ân hầu giật mình ngẩng đầu, tức thì thấy máu tươi từ kẽ ngón tay siết chặt của Tạ Lâm Uyên rỉ ra, nhỏ giọt xuống bàn.