Chương 31: Bị bắt lại

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Ngoại thành có rất nhiều dân cư, lúc này đều chen chúc chạy về phía trong thành. Đoàn xe nhà họ Chu vừa ra khỏi thành chưa xa đã bị dòng người xô đẩy khiến hàng ngựa hoảng. Chu Diệp vội mở rương, kéo Úc Khanh ra ngoài. Trời đã sẩm tối, Úc Khanh liếc mắt nhìn về phương xa. Nửa bầu trời phương Nam rực đỏ ánh lửa, cờ xí tung bay như lưỡi dao rạch ngang bầu trời, tiếng vó ngựa rền vang như sấm, nhanh tựa chớp cuốn lên một trận cuồng phong cao đến ba trượng. Nàng nào thấy qua cảnh tượng như thế. Hai quân giao chiến, dân chúng vĩnh viễn là kẻ hi sinh, muốn sống sót thì phải vào thành! Chiếc rương của Dịch Thính Tuyết bị ngựa hoảng hất đổ, nàng ấy ngã ngồi xuống đất, vạt áo loang lổ một mảng đỏ tươi. Úc Khanh lao đến đỡ nàng ấy dậy, lại bị Chu Diệp kéo giật tay: "Đừng lo cho nàng ta nữa, mau chạy thôi!" Cung binh trên tường thành đã giương cung, mặc kệ dân chúng vẫn chưa kịp vào thành, trong nháy mắt mưa tên ào ạt trút xuống! Giữa tiếng la hét hỗn loạn, Úc Khanh hoảng hốt kéo chặt lấy Chu Diệp, tay kia nhất quyết không buông Dịch Thính Tuyết. Bỗng từ bên hông cổng thành phóng ra một đội kỵ binh hạng nhẹ, vây quanh một nam nhân trong quân phục oai phong lẫm liệt, anh tuấn đường hoàng. Ánh mắt như chim ưng của hắn ta quét qua đám dân, chợt dừng lại nơi Úc Khanh. Thế nhưng trước khi Kiến Ninh vương nhìn thấy Úc Khanh, Chu Diệp đã trông thấy hắn ta trước. Chỉ một ánh mắt, cả người y run lên, lập tức buông tay để mặc Úc Khanh và Dịch Thính Tuyết bị đám đông cuốn đi. Khoảnh khắc Chu Diệp buông tay, Úc Khanh ngẩng đầu lên trong kinh ngạc, ánh mắt vừa vặn chạm phải ánh nhìn của Kiến Ninh vương. Nàng lạnh toát sống lưng, lập tức kéo lấy Dịch Thính Tuyết chạy thẳng vào trong thành. Dịch Thính Tuyết hét lên: "Cổng thành sắp đóng rồi! Cô chạy trước đi!" Không biết sức lực từ đâu trào ra, Úc Khanh nhân lúc cổng thành chưa kịp khép, gắng sức đẩy nàng ấy vào trong. Ngoài cổng, đám dân bị ngăn lại bật khóc gào thảm thiết, khiến ai nấy nghe đều rùng mình. Nhân lúc đó, nàng vội xé tay áo gấm vàng, buộc chặt vết thương cho Dịch Thính Tuyết. Dịch Thính Tuyết tức giận: "Đi đi! Cõng ta chỉ khiến cô chạy chậm hơn! Đừng phí công vô ích!" Úc Khanh đứng dậy cười một cái, không hề sợ hãi. Mồ hôi thấm đẫm nơi thái dương, rơi trước đôi mắt trong veo lấp lánh. Giọng nàng khàn đặc nhưng vẫn vang rõ: "Một người chạy thì nhanh, nhưng hai người mới có thể đi xa." Mắt Dịch Thính Tuyết đỏ hoe, đến lúc này mới hiểu Úc Khanh không phải gan to, mà là trọng tình trọng nghĩa. Hai người không nói thêm gì nữa mà chen vào đám đông, từ thành Nam vòng lên thành Bắc, ra khỏi thành chính là núi Bắc. Bất ngờ một mũi tên lông vàng lao vút từ phía sau tới, sượt qua vai Úc Khanh, cắm phập xuống ngay trước mũi chân nàng. "Đứng lại." Dòng người vẫn chen chúc. Úc Khanh cứng đờ quay đầu lại, Kiến Ninh vương đang ngồi trên ngựa cách đó không xa. Cung đã kéo, mũi tên lấp lánh sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào. Dòng dân tháo chạy tách nàng và Dịch Thính Tuyết ra, hai người liếc nhau giữa biển người, không hẹn mà cùng tách ra chạy về hai phía. Kiến Ninh vương tức giận nghiến răng, chỉ ngập ngừng chưa đến một cái chớp mắt đã thúc ngựa đuổi theo Úc Khanh. Mới nửa con phố đã tóm nàng đè lên lưng ngựa, rút dây lưng của nàng trói chặt hai tay lại. "Còn chạy một bước nữa, bổn vương chém đầu ngươi." Úc Khanh không dám vùng vẫy, suốt đường đi bị xóc như điên đến buồn nôn. Vừa vào doanh trướng, Kiến Ninh vương liền ném nàng xuống giường, xé toạc áo nàng. Úc Khanh cuống quýt cầu xin: "Vương thượng bớt giận, chuyện này chỉ là hiểu lầm!" Kiến Ninh vương giận dữ gầm lên: "Bổn vương lặn lội khắp nơi tìm nàng, vậy mà nàng lại chạy theo tên thương nhân bán vải kia, chẳng phải chỉ vì muốn quay về Tùy Châu tìm tên thôn phu nhà nàng sao!" Úc Khanh choáng váng hoa mắt, vai đau đến tê dại, nước mắt ròng ròng: "Thiếp lưu lạc bên ngoài hơn một năm, chịu đủ đắng cay chỉ để chờ ngày gặp lại vương thượng! Tình ý thiếp dành cho vương thượng có trời đất chứng giám! Nếu ngài không tin, chi bằng để thiếp chết quách cho xong!" Rầm một tiếng, Kiến Ninh vương ném con dao găm xuống cạnh người nàng. Tay Úc Khanh run rẩy bị trói chặt, lưỡi dao sáng loáng phản chiếu đôi mắt đỏ hoe của nàng. Kiến Ninh vương lạnh giọng: "Không phải nói muốn chết sao?" Úc Khanh nhắm mắt lại, lặng thinh rất lâu, bỗng ngẩng đầu nở một nụ cười thê lương: "Được thôi." Lông mi nàng đẫm nước, tựa giọt sương sớm đọng trên cánh hoa mềm. Gương mặt trắng trẻo như ngọc không còn sắc máu, mỏng manh như chỉ một cơn gió thoảng qua cũng đủ thổi tan. Kiến Ninh vương chợt nhớ lại năm đó mình đưa nàng đến bên cạnh Bình Ân hầu. Trong yến tiệc, nàng múa một khúc khiến ai nấy đều choáng ngợp, như chim én xuyên qua cành liễu đầu xuân. Khi tiếng nhạc dứt, nàng ngấn lệ quay đầu mỉm cười với hắn ta. Nàng nhẹ nhàng nói: "Vương thượng, từ đây xin cáo biệt." Câu nói ấy quanh đi quẩn lại, đau thấu ruột gan như oán hận chất chứa từ kiếp nào. Đêm ấy hắn ta trằn trọc không yên, không thể quên nổi. Trước kia, Kiến Ninh vương cho rằng giai nhân thiên hạ nhiều vô kể,"khuynh quốc khuynh thành" chẳng qua là lời tâng bốc của bọn văn sĩ rởm. Thế nhưng giờ phút này, Úc Khanh chầm chậm cầm lấy con dao, giọng nghẹn ngào: "Vương gia, từ đây cáo biệt." Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng bất ngờ đâm thẳng dao về phía cổ mình! Kiến Ninh vương giật mình hoảng hốt, vội vã vung tay gạt dao, lưỡi dao lạnh lẽo cứa rách lòng bàn tay hắn ta để lại một vết máu dài. Dao găm văng ra xa ba trượng. Úc Khanh thở dốc từng hơi, trái tim đập loạn như muốn nhảy ra ngoài. Ngoài trướng vang lên tiếng hô hoán dồn dập, Kiến Ninh vương mặt mày phức tạp, kéo một mảnh vải che mắt Úc Khanh, trói hai tay nàng lên đầu giường. "Không thích mặc áo gấm thì khỏi mặc, cứ như vậy còn dám chạy ra ngoài! Bổn vương muốn xem nàng còn chạy được đi đâu!" Hắn ta trừng mắt nhìn Úc Khanh, vác cung rời khỏi doanh trướng. Trong trướng không đốt lò sưởi, quần áo Úc Khanh xộc xệch, tay chân và lưng đều lạnh cứng dưới tiết trời đầu xuân. Một đêm chạy trốn, nàng vừa khát vừa mệt, đôi tay tê rần. Máu trên vai rịn ra, đau đến mức nàng chỉ biết khóc, chẳng mấy chốc đã lên cơn sốt cao. Chẳng rõ đã qua bao lâu, ngoài trướng vang lên tiếng binh khí giao tranh, nhưng nàng mơ màng không còn sức để bận tâm. Khi cảm thấy mình sắp chết đến nơi, dường như có ai đó vén màn trướng, chầm chậm bước vào và dừng lại trước giường. Úc Khanh muốn co người lại, song chẳng còn chút sức lực. Muốn mở miệng đuổi người đi, cổ họng lại không phát ra được tiếng nào. Dây trói cổ tay bỗng bị cắt đứt, Úc Khanh trượt xuống giường. Tiếp đó, tấm vải bịt mắt cũng được gỡ xuống. Giữa cơn mê loạn, nàng nhìn thấy bóng dáng người kia, bỗng òa khóc. "Uyên lang!" Nàng khóc bù lu bù loa, cả người hoàn toàn chìm trong mê man. Vừa nghĩ chắc Lâm Uyên tới đón mình, vừa nghĩ sao Lâm Uyên lại có thể một mình đứng giữa đại doanh cách xa ngàn dặm của Kiến Ninh vương được. Đúng là nàng đã sốt đến mơ hồ rồi.