Thậm chí Úc Khanh chẳng thể đường hoàng ngửa mặt thề với trời, bởi nàng thực sự từng là thiếp thất bỏ trốn của Kiến Ninh vương, từng một thời đem lòng yêu mến Kiến Ninh vương. Lần này vào phủ cũng không ngừng khẳng định rằng bản thân chỉ yêu vương thượng.
Nghĩ đến Kiến Ninh vương, Úc Khanh như rơi vào hầm băng. Nàng ngẩng đầu, bất chợt đẩy mạnh Tạ Lâm Uyên một cái. Nhưng thân thể nàng yếu ớt vì bệnh, chẳng hề làm hắn nhúc nhích.
"Chàng mau đi đi." Nàng hoảng hốt nói: "Nếu bị Kiến Ninh vương phát hiện, hắn sẽ giết chàng!"
Tạ Lâm Uyên bật ra tiếng cười khẽ từ lồng ngực, nhấc nhẹ thanh kiếm trong tay, giọng ngạo nghễ: "Vậy cứ để hắn tới. Ta sẽ đứng ở đây xem hắn làm cách nào giết được ta."
Úc Khanh quýnh lên: "Thiếp không đùa với chàng đâu! Hắn giả vờ đầu hàng, sắp sửa đánh trả! Hắn để thiếp lại đây nhất định là cái bẫy!"
Ánh mắt Tạ Lâm Uyên nhìn nàng đầy giằng xé giữa hận và yêu, phức tạp đến độ khó đoán.
Thì ra trong lòng Úc Khanh, Kiến Ninh vương mới là người vô địch, không gì là không thể. Từ trấn Bạch Sơn đến tận bây giờ, nàng vẫn không chịu tin tưởng hắn. Cho dù trong lòng có tình cảm với hắn, nàng cũng chỉ coi đó như là gió thoảng mây bay.
"Chàng đi đi!"
"Đi mau đi!"
Nàng càng lúc càng đẩy hắn một cách gấp gáp, Tạ Lâm Uyên bất ngờ bịt miệng nàng lại, tay cầm kiếm vòng qua ôm chặt lấy eo nàng. Những ngón tay dài rắn chắc siết mạnh lấy vòng eo gầy guộc, ghì nàng sâu vào lòng, khiến nàng không thể giơ tay phản kháng, thậm chí cả tiếng kinh hô cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn khẽ nhắm mắt, giấu đi sát khí cuồn cuộn trong đáy mắt. Chóp mũi khẽ chạm vào vành tai lạnh buốt của nàng, lồng ngực kề sát gương mặt lấm tấm lệ.
Có lẽ Úc Khanh thực sự là cái bẫy Kiến Ninh vương để lại cho hắn.
Một gián điệp bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội, một lưỡi dao treo ngay trước ngực hắn.
Nhưng khi lưỡi dao thực sự đâm xuống, hắn lại không muốn nhổ nó ra.
—
Trời xám trắng, gió rít bốn bề, bánh xe lăn qua sỏi đá và cỏ khô.
Úc Khanh lại tỉnh dậy trong cơn lắc lư. Nàng chen chúc giữa đám cơ thiếp đang ôm mặt khóc nức nở, bị áp giải bằng một cỗ xe tù tới nơi không rõ.
Vết thương nơi vai được băng vải, thân mặc một bộ y phục cũ kỹ xanh nhạt pha trắng của thị tỳ. Nhìn quanh, chỉ thấy núi non trập trùng trải dài trước mắt.
"Đây là đâu?"
Lâm Uyên đâu rồi?
Một cơ thiếp quen mặt nghẹn ngào đáp: "Vương thượng bị Thái tử bắt rồi, họ định dùng chúng ta để thưởng quân đấy!"
Vừa dứt lời, tiếng khóc trong xe càng lúc càng thảm thiết.
Đầu Úc Khanh đau như muốn nứt, ký ức mơ hồ dần trở lại. Thì ra đêm đó thực sự chỉ là một giấc mơ, nàng đúng là mê man đến hồ đồ. Lâm Uyên sao có thể một thân một mình đi vào đại doanh của Kiến Ninh vương chứ.
Khi xe tù dừng lại, đám thị vệ lôi từng người xuống. Có vài cơ thiếp gào khóc không chịu đi bị lưỡi đao lạnh lẽo dọa cho câm lặng.
Bọn họ như đàn cừu non bị lùa lên một đài thấp, đối diện là bãi đất trống được vây bởi hàng rào cao lớn.
Phía xa là một đài cao hơn, trên đài thấp thoáng bóng người qua lại, nhưng bị cành cây che khuất khó nhìn rõ.
Các cơ thiếp tuyệt vọng co cụm lại. Có người thì thầm khóc: "Đưa chúng ta đến trường săn làm gì chứ?"
Trường săn tất nhiên là để giương cung bắn mồi.
Mọi người rì rầm kể lại chuyện Thái tử ở Bắc Lương, Úc Khanh cũng từng nghe. Nghe nói huynh ruột của Kiến Ninh vương là kẻ máu lạnh vô tình. Hắn từng ném các hoàng tử của bộ tộc Bắc Lương vào trường săn, ra lệnh cho thủ hạ bắn chết từng người. Mỗi mạng người là năm trăm lượng bạc, ai bắn giỏi nhất còn được thăng chức.
Hành vi tàn ác đó từng khiến cả triều đình chấn động, nhưng Thái tử chẳng buồn để tâm, thậm chí còn cười nhạo các lão thần dâng tấu luận tội mình: "Nếu các người muốn tự mình vào thử thì cũng được thôi."
Lời đồn vừa nhắc đến, cả đám cơ thiếp đều như bùn nhão ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa.
Tiếng trống vang rền khắp bốn phía, kèn lệnh vang lên không ngớt, bọn thị vệ áp giải một nam nhân cao lớn vào trường săn.
Đài thấp cách sân săn chưa đến trăm thước, đám cơ thiếp nhìn thấy rõ gương mặt người ấy chính là Kiến Ninh vương - người từng quyền khuynh thiên hạ, tôn quý vô song!
Nay cả người hắn ta đầy máu me, tóc tai rối bù vô cùng thảm hại, nghiến răng giãy giụa trong tay thị vệ.
Thị vệ hô to: "Phụng ý chỉ của điện hạ, ai bắn trúng lưng thưởng năm mươi lượng, bắp tay một trăm, cánh tay hai trăm, đầu gối năm trăm, hai mắt mỗi bên một ngàn..."
Úc Khanh chỉ cảm thấy máu trong người đảo ngược, tay chân lạnh buốt, đầu óc trống rỗng.
Giết người hay bán thịt mà còn chia ra từng bộ phận.
Giờ nàng chắc chắn một trăm phần trăm tình tiết này tuyệt đối không có trong nguyên tác! Thái tử này rốt cuộc từ đâu chui ra? Không chỉ giết người làm trò tiêu khiển, còn ép đám cơ thiếp của Kiến Ninh vương tận mắt chứng kiến người họ từng say mê bị săn đuổi như con thú, chạy trối chết trong sân cho đến khi kiệt sức, máu chảy đầm đìa.
Quan trọng Thái tử lại chính là huynh ruột cùng mẹ với Kiến Ninh vương.
Úc Khanh rùng mình một cái. Trên người người này chảy cùng một dòng máu với Kiến Ninh vương, đều là kẻ điên. Chẳng biết sau hôm nay hắn sẽ xử trí nàng và đám người này thế nào.
May mà nàng không có dính dáng gì với Thái tử. Dù có bỏ trốn, với hắn nàng cũng chỉ là một cơ thiếp nhỏ bé, chắc cũng chẳng buồn truy xét làm gì.