Úc Khanh trằn trọc khó ngủ, chờ đợi hàng chục ngày mà vẫn không nhận được hồi âm.
Thức ăn trong phủ được chuẩn bị chu toàn đã giúp thân thể suy nhược của nàng hồi phục không ít, khiến dung nhan càng thêm rạng rỡ.
Đầu năm, Kiến Ninh vương đã trở về kinh. Đêm giao thừa Cố phu nhân mời nàng đến viện dự tiệc, Úc Khanh một mình không ngủ được nên đã đến. Bất ngờ thay Dịch Thính Tuyết cũng có mặt, vẫn giữ vẻ lạnh lùng thanh tao như xưa, chẳng coi Úc Khanh và các phu nhân trong phủ ra gì.
Cố phu nhân nói nàng ấy kiêu ngạo nhất, đến khi sắc tàn ắt bị ruồng bỏ.
Chỉ có Úc Khanh hiểu rõ Dịch Thính Tuyết mới chính là người dây dưa với Kiến Ninh vương đến cuối cùng. Những phi tần khác nào biết rằng Kiến Ninh vương chẳng chịu được khi người khác không yêu hắn ta.
Dịch Thính Tuyết càng đẩy hắn ta ra, hắn ta càng muốn xem nàng ấy khuất phục, dùng mọi cách bẻ gãy xương sống nàng ấy.
Nói là tình yêu, chi bằng nói là khát khao chinh phục. Trong sự dây dưa ngày qua ngày, hắn ta đã chứng kiến sự thông minh và kiên trinh của Dịch Thính Tuyết. Cho đến khi nàng ấy nhảy xuống từ lầu thành, Kiến Ninh vương mới chợt nhận ra mình đã động lòng từ lâu.
Sau Tết, Kiến Ninh vương trở về phủ, chưa kịp cởi áo choàng đã vội đến viện Tùng La.
Lúc hắn ta bước vào, nàng đang ngủ gục, tay chống trên bàn, má hồng tựa trên cánh tay mềm mại. Ánh nắng trưa đậm nhạt rải xuống trước bàn, xuyên qua chiếc vòng ngọc trong suốt trên cổ tay, phủ một tia xanh biếc lên chóp mũi ửng hồng của nàng.
Kiến Ninh vương thu lại bước chân mạnh mẽ, vô thức thả nhẹ hơi thở, lặng lẽ ngắm nàng một lúc.
Úc Khanh cảm nhận được hơi thở lạ, mở mắt liền thấy Kiến Ninh vương đang nhìn mình chằm chằm không động đậy thì giật mình đứng bật dậy.
Kiến Ninh vương vội vàng dỗ dành và đồng thời xin lỗi về sự thất thố lần trước. Nói rằng do say rượu, không cố ý cưỡng ép.
Úc Khanh chưa từng thấy kẻ mặt dày như vậy, nhất thời tức giận đến không thốt nên lời.
Kiến Ninh vương dịu dàng nói: "Khanh Khanh đã tát bổn vương một cái. Nếu còn giận, bổn vương tự phạt thêm một cái tát nữa, như vậy nàng có hết giận chăng?"
Là một vũ cơ, nàng đâu dám để hoàng tử đương triều tự phạt cái bạt tai. Úc Khanh vội vàng lắc đầu, không đá động gì đến chuyện viết thư, khàn giọng nói: "Thiếp nhát gan, nếu vương thượng muốn ở bên thiếp thì xin đừng cưỡng ép."
"Bổn vương sao nỡ làm thế." Kiến Ninh vương rót một chén rượu và uống cạn.
Hắn ta chợt nghĩ chậm một chút cũng tốt. Úc Khanh vốn khéo gây thương cảm, thú vị hơn nhiều so với Dịch Thính Tuyết lạnh lùng cứng cỏi kia.
Thời gian còn nhiều, hắn ta không ngại chơi trò qua lại. Sớm muộn gì nàng cũng sẽ hoàn toàn mở lòng đi theo mình.
Trên đời này chẳng có thứ gì hắn ta theo đuổi mà không đạt được.
"Mai này bước lên đỉnh cao quyền thế, ta sẽ sắc phong nàng làm quý phi, thế nào??"
Úc Khanh thuận miệng hỏi: "Vậy Hoàng hậu là ai?"
Kiến Ninh vương vỗ tay cười lớn: "Nàng xuất thân từ kỹ nữ mà lại dám mơ tưởng đến vị trí Hoàng hậu à?"
Úc Khanh cũng cười, nàng đâu ham muốn làm Hoàng hậu.
Nàng nhớ rằng tháng hai lão Hoàng đế sẽ băng hà, Kiến Ninh vương trên đường về kinh gặp phải kẻ ám sát, lăn xuống núi sâu cùng Dịch Thính Tuyết.
Đó là thời cơ tốt nhất để nàng chạy trốn.
Sau giờ ngọ, Kiến Ninh vương mang công vụ đến phòng nàng để phê duyệt. Đến tối, Úc Khanh đã mệt đến ngất xỉu còn bị hắn ta kéo đi ngắm trăng tại đình.
Úc Khanh nhẫn nhịn, thầm mắng hắn ta là đồ thần kinh. Đến đình, nàng mới chợt hiểu vì sao Kiến Ninh vương muốn đưa mình đến đây.
Dịch Thính Tuyết đang ngồi một mình tại đây.
Kiến Ninh vương tựa như không nhìn thấy nàng ấy, kéo Úc Khanh ngồi vào trong đình. Trong đình đặt lư hương, phủ áo lông cáo, treo rèm gấm, khiến nơi lạnh lẽo này trở nên ấm áp. Đúng là tiền có thể làm cho xuân đến sớm.
Trong đầu Úc Khanh ù ù, chẳng ngờ tình tiết trong nguyên tác lại đến nhanh như vậy.
Mỗi khi Dịch Thính Tuyết thà chết chứ không chịu khuất phục, Kiến Ninh vương sẽ nổi giận kéo Úc Khanh ân ái ở nhiều nơi khác nhau, bắt Dịch Thính Tuyết quỳ xem.
Lưng Úc Khanh toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Chỉ nghe giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Dịch Thính Tuyết:
"Thiếp xin cáo lui."
Kiến Ninh vương đột nhiên lạnh giọng: "Ai cho ngươi đi!"
Dịch Thính Tuyết dừng lại: "Vương thượng có điều gì sai bảo."
Kiến Ninh vương cười khẩy, vung tay hất đổ bình rượu và ra lệnh cho nàng ấy không được ngẩng đầu cùng họ ngắm trăng, chỉ được quỳ nhìn bóng trăng phản chiếu trong vũng rượu dưới đất.
Dịch Thính Tuyết chậm rãi quỳ xuống, rượu lạnh thấm ướt váy dưới, bàn tay buông bên hông nắm chặt đến trắng bệch.
Kiến Ninh vương vẫn chưa hả giận, quay đầu trêu đùa Úc Khanh trong lòng. Tay chân hắn ta lại bắt đầu không yên phận, trông có vẻ như sắp lột áo choàng lông cáo của nàng tới nơi, Úc Khanh vội đẩy một cái: "Vương thượng."
Nàng chỉ vào Dịch Thính Tuyết dưới đất: "Tại sao cứ phải để nàng ta ở đây?"
Kiến Ninh vương khàn giọng: "Không cần quan tâm đến nàng ta."
Úc Khanh sợ hắn ta lại phát điên, cúi đầu che giấu vẻ sợ hãi của mình, run giọng nói: "Vương thượng chỉ có một mình thiếp còn không đủ sao?"
Nàng nắm chặt tay áo hắn ta, ngẩng đầu tha thiết nhìn, ánh lệ ở khóe mắt đọng trên hàng mi dài chực chờ rơi.
Kiến Ninh vương dừng lại, từ từ đứng dậy. Nàng co rúm cả người lại như một con mèo nhỏ bị dính mưa, nếu không được che chở thì sẽ chẳng còn nơi nào để đi.
Nàng sợ bị hắn ta vứt bỏ.
Nhận ra điều này, Kiến Ninh vương cũng không biết mình đang nghĩ gì. Trái tim như bị cào nhẹ, cơn giận bùng cháy biến thành một cảm giác kỳ lạ. Thoáng nhìn khuôn mặt Dịch Thính Tuyết, hắn ta chợt thấy vô vị, vẫy tay để nàng ấy đi.
Úc Khanh thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng hôm nay đã kết thúc.
Ai ngờ giây tiếp theo Kiến Ninh vương quay sang nàng, chân thành nói: "Giờ chỉ còn hai chúng ta."
Vẫn còn phát điên!
Úc Khanh hoàn toàn hết cách, đang nghĩ làm sao thoát thân thì từ xa truyền đến một luồng ánh sáng lửa và tiếng gọi.
Kiến Ninh vương gần như lập tức đứng dậy, cau mày nhìn về hướng tây nam.
Úc Khanh cũng kinh ngạc nghi hoặc nhìn theo.
Thị vệ bên ngoài đình nhanh chóng chạy đến: "Bẩm vương thượng!"
"Có chuyện gì?!"
"Là Thái tử điện hạ... đích thân dẫn vạn kỵ binh, đã đến bên bờ Lạc Thủy."
Lạc Thủy rất gần Bồ Châu, chưa tới một canh giờ.
"Sao hắn lại đến đây?" Kiến Ninh vương vừa kinh ngạc vừa tức giận, sốt ruột đi đi lại lại, đột nhiên vung tay quát: "Một lũ vô dụng! Chuẩn bị ngựa!"
Thị vệ và Kiến Ninh vương nhanh chóng rời đi, không kịp quan tâm đến Úc Khanh. Nàng ngửi thấy mùi bất thường, vội chạy về viện Tùng La. Chưa đến một nén nhang, phủ Kiến Ninh vương đã hỗn loạn một cách lạ thường, khắp nơi là tiếng la hét khóc lóc, oán trách lẫn lộn vào nhau. Thị vệ cầm đuốc, kéo các cơ thiếp phu nhân chỉ mặc chiếc áo mỏng ra khỏi giấc ngủ, nhét vào xe ngựa.
Úc Khanh nhân cơ hội chạy về phía hậu viện, giữa đường một thị vệ xuất hiện túm lấy cánh tay nàng: "Vương thượng bảo phu nhân đi theo thần!"
Úc Khanh bị hắn nhét lung tung vào một cỗ xe nhỏ hẹp, tiếng roi vút qua không khí, ngựa hí vang lao đi như điên. Trong bóng tối, nàng lộn người va vào vị phu nhân bên cạnh, ngẩng đầu lên mới phát hiện đó là Dịch Thính Tuyết.
Úc Khanh nuốt nước bọt, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, thực sự chẳng biết nói gì cho phải.
Nhưng Dịch Thính Tuyết lại lên tiếng trước: "Cô tên là Úc Khanh?"
Nàng gật đầu.
Dịch Thính Tuyết mím môi: "Vừa rồi đa tạ cô."
Úc Khanh nghe ra nàng ấy đang cảm ơn mình đã giúp giải vây. Nếu không phải Úc Khanh đẩy Kiến Ninh vương, Dịch Thính Tuyết vẫn phải quỳ trong đình chứng kiến cảnh xuân.