Mùa xuân năm ngoái, sau núi vùng Lô Thảo đầy hoa đào nở. Úc Khanh bẻ một nhánh xuân đem về treo nơi cửa sổ. Chưa đầy ba ngày, cánh đào tàn rụng đầy bàn của Lâm Uyên.
Nàng than rằng, nếu có thể giữ mãi nhánh đào xuân này thì hay biết bao. Khi đó nàng chỉ nói vậy thôi, đến cuối hạ, Lâm Uyên bỗng lấy ra một chiếc trâm gỗ đào tặng nàng, đuôi trâm khắc ba bông hoa đào.
Úc Khanh không thể tưởng tượng được Lâm Uyên mù lòa đã từng mài khắc ra chiếc trâm gỗ này như thế nào, đứng yên tại chỗ hồi lâu không nói. Lâm Uyên liền lạnh mặt, nói mình rảnh rỗi buồn chán mà làm ra, nếu không đẹp thì đem đi đốt làm củi.
Từ đó chiếc trâm này chưa từng rời khỏi mái tóc nàng.
Sau khi tắm xong, thị tỳ lại mặc cho nàng sa y phức tạp. Ngày đông trong phủ Kiến Ninh vương đâu đâu cũng đốt than, trong đình viện ấm như mùa xuân, không giống căn nhà lạnh lẽo của nàng.
Úc Khanh bình tĩnh nhìn bản thân trong gương, thị tỳ đang búi tóc cho nàng thở dài: "Nương tử dung nhan tuyệt mỹ, không kém bất kỳ phu nhân nào trong phủ, chỉ là lưu lạc bên ngoài, thiếu chút bảo dưỡng."
Nàng cụp mắt xuống, không muốn phản bác thị tỳ.
Kiến Ninh vương nhất kiến chung tình với nàng, không bằng nói là thấy sắc nảy lòng tham. Tuy Úc Khanh không cảm thấy mình có bao nhiêu phân lượng trong lòng Kiến Ninh vương. Nhưng dù sao, hắn ta đã nhân danh nàng làm nhiều chuyện hoang đường, người khác chưa từng có được đãi ngộ này.
Trong nguyên tác, vũ cơ Úc Khanh là một kẻ ngốc từ đầu đến chân, một lòng si mê Kiến Ninh vương. Bảo nàng hướng đông, nàng không dám đi về hướng tây.
Úc Khanh nắm chặt trâm gỗ trong tay, hoa đào ấn vào đầu ngón tay tạo thành dấu đỏ.
Bên ngoài tường cao vẫn còn người đang đợi nàng, nàng tuyệt đối không thể trở thành công cụ để Kiến Ninh vương trả đũa nữ chính, càng không muốn bị ném vào trong quân doanh.
Tiếng bước chân từ xa đến gần truyền từ sân vào, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, thị tỳ cúi mình hành lễ vấn an.
Úc Khanh quay đầu nhìn, bỗng sững người.
Người đến dung mạo vô cùng tuấn tú, thân hình cường tráng như một con báo săn đang chực chờ, cử chỉ đi lại như sinh gió, gấm vóc hoa phục làm nổi bật sự tôn quý vô song. Một người đàn ông khí phách như vậy, lại sinh ra một đôi mắt đa tình chứa đầy nụ cười.
Nhưng điều khiến Úc Khanh sững sờ là nàng lại nhìn thấy vài phần bóng dáng của Lâm Uyên trên người Kiến Ninh vương.
Kiến Ninh Vương Tạ Phi Dật chậm bước, dừng lại trước mặt nàng. Trong mắt hắn ta như chứa đựng vô tận thương tiếc, khiến người ta chỉ nhìn một cái, tinh thần đều bị lôi đi mất.
Hắn ta dường như không dám tin, đưa tay vuốt ve gò má của Úc Khanh: "Bổn vương đã tìm nàng một năm rưỡi."
"Thiếp cũng đã đợi vương thượng một năm rưỡi." Úc Khanh nuốt khan, thê thảm nói: "Sau khi thiếp trốn khỏi phủ Bình Ân hầu thì lạc đường, lưu lạc đến trấn Bạch Sơn mới biết Bồ Châu ở xa lắm, thiếp lại không có tiền để về. Nghe nói thứ sử Tùy Châu đã theo vương thượng nên định vào thành tìm người của ngài, ai ngờ vừa vào trạm dịch đã bị đánh ngất."
Kiến Ninh vương nhíu mày: "Vậy sao không gửi thư cho bổn vương?"
Úc Khanh chưa bao giờ cảm thấy đầu óc mình xoay chuyển nhanh như vậy, lập tức nói: "Thiếp ở trong núi sâu, đâu biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, vương thượng lại ở nơi nào. Thiếp chỉ một lòng một dạ với vương thượng, sợ mình gửi thư đi sẽ bị người ngoài phát hiện, ngược lại liên lụy đến vương thượng."
Lời này vừa ra, ngay cả nàng cũng không khỏi cảm thán hoàn cảnh nguy cấp có thể ép ra tiềm năng của con người, hóa ra nàng cũng có thiên phú đóng kịch. Những từ ngữ ghê tởm như vậy mà có thể nói ra không đổi sắc mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt đa tình của Kiến Ninh vương vẫn còn nụ cười, chẳng thấy chút khác thường nào.
Nhưng đột nhiên hắn ta rút tay lại, giọng trầm xuống: "Khanh Khanh nói như thế là ở bên ngoài tìm đàn ông, mà vẫn một lòng một dạ với bổn vương?"
Úc Khanh giật mình.
Quả nhiên hắn ta đã tra ra Lâm Uyên.
Trong một năm qua Lâm Uyên hầu như chưa từng ra khỏi nhà, ngay cả những nương tử của xưởng dệt cũng không biết nhà nàng có giấu một lang quân. Nhưng Kiến Ninh vương là nam chính thông thiên, hắn ta cuối cùng đã điều tra được những gì, Úc Khanh không dám đánh cược. Song nàng tuyệt đối không thể để Kiến Ninh vương hại Lâm Uyên, cũng không thể để hắn ta nghi ngờ.
"Thiếp quả thật đã cưu mang một người đàn ông." Úc Khanh nghẹn ngào nói: "Nhưng chỉ xem hắn như huynh trưởng, để hắn giúp chẻ củi gánh nước, đề phòng lưu manh ác bá, nếu không thiếp đâu có ngày được gặp vương thượng."
Ánh mắt Kiến Ninh vương trượt xuống, dừng lại ở ngực nàng. Hắn ta không tin có gã đàn ông nào có thể cùng phòng với Úc Khanh mà không động lòng, trừ phi người đó mù.
Sắc mặt hắn ta trầm xuống: "Phản bội bổn vương, có biết là kết cục gì không?"
Úc Khanh lúc này cũng hiểu rõ, Kiến Ninh vương thực sự đến để hỏi tội. Từ sớm đã nhìn thấu nàng đang cố tìm cớ.
Nàng đúng là có chút thông minh, nhưng nàng cũng tự hiểu lấy mình. Nàng không lừa được Kiến Ninh vương loại người này, đã đến nước này thì chẳng cần diễn nữa.
Úc Khanh nói: "Biết rõ. Nhưng thiếp dám thề với trời để chứng minh sự trong sạch, vương thượng không thể vu khống thiếp."
Kiến Ninh vương hơi nheo mắt, siết chặt cằm nàng: "Nhưng cũng là tìm đàn ông!"
Úc Khanh toàn thân run rẩy: "Chẳng phải vương thượng cũng tìm những người phụ nữ khác sao!"
Lời vừa thốt ra, xung quanh bỗng như đông cứng lại. Thị tỳ trong nháy mắt quỳ đầy đất, cúi đầu không dám thở mạnh.
Úc Khanh cứng đờ sống lưng, ngẩng cổ, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn ta, bộ dạng vừa sợ vừa cứng đầu.
Kiến Ninh vương nhìn nàng từ trên xuống dưới, bỗng phá lên cười rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Úc Khanh không biết hắn ta mắc bệnh gì, chưa kịp mở miệng hỏi đã bị hắn ta nắm eo nhấc lên đặt lên đùi mình.
"Đừng ghen, bổn vương tất nhiên tin tâm ý của nàng." Kiến Ninh vương nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng nàng, thản nhiên nói,"Một thôn phu nơi hẻo lánh sao có thể sánh bằng bổn vương? Nếu hắn biết nàng là ái thiếp của ta, còn dám lên cửa đấu với bổn vương không?"
Úc Khanh nhắm mắt lại: "Tất nhiên là không."
Có một khoảnh khắc, nàng thực sự hy vọng Lâm Uyên có thể đấu với Kiến Ninh vương, đưa nàng rời đi.
Nhưng nàng càng hy vọng Lâm Uyên có thể sống tốt.