Dưới mái hiên y quán trấn Bạch Sơn, đèn lồng đã được treo lên. Lúc chạng vạng, Dịch Thính Tuyết cùng Lưu đại phu trở về sau buổi chẩn bệnh, vừa bước vào sân sau đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
Úc Khanh từ trong bếp bưng ra cá hấp, rau thập cẩm xào và một bát canh thịt bốc khói nghi ngút. Món nào cũng đơn giản, nhưng nhờ nguyên liệu tươi mới nên hương vị rất đỗi hấp dẫn. Mọi người cùng quây quần bên bàn ăn, Lưu đại phu ăn liền hai bát cơm, miệng cười toe toét, xuýt xoa: "Xinh đẹp thế này, sau này lang quân nhà ai nỡ để con xuống bếp nữa chứ? Lão phu đây là có phúc lắm mới được ăn một bữa hiếm có như vầy!"
Dịch Thính Tuyết cũng góp lời: "Ta thấy trấn Bạch Sơn này chẳng có ai xứng với Khanh Khanh cả, phải sang tận kinh thành mới chọn được người vừa ý."
Ban đầu nàng ấy cứ tưởng Úc Khanh là sủng thiếp của Kiến Ninh Vương, chắc chắn kiểu gì cũng là người mười ngón tay không dính nước xuân, nào có chịu được khổ cực chốn dân dã. Nhưng sau mấy tháng sống chung, ấn tượng của nàng ấy về Úc Khanh hoàn toàn bị đảo lộn.
Úc Khanh cười bảo: "Mỗi ngày hai tụi con ăn ở không trong y quán, làm được gì thì cứ làm thôi."
Chờ Lưu đại phu ăn xong, Úc Khanh theo ông ra tiền viện đóng cửa cài then.
Đi ngang qua tủ thuốc, nàng chỉ vào ngăn nhỏ dưới cùng không ghi tên, khẽ hỏi: "Lưu đại phu, hôm nay con quét tước ở đây thì thấy có một đôi bao tay. Ông có thể cho con xem kỹ một chút được không?"
Nét cười trên mặt Lưu đại phu hơi khựng lại, thở dài: "Đã bị con phát hiện thì cứ lấy đi. Trước kia ta cũng nghĩ sẽ giữ lại cho con, nhưng sau lại sợ con thấy rồi lại nhớ thương người cũ, tự rước buồn phiền vào người. Đôi bao tay ấy nhặt được bên cạnh lò thuốc, có khi là cậu ấy định đốt trước khi rời đi."
Úc Khanh lấy ra xem thì thấy một bên đã bị cháy đen, bên còn lại cũng sém đến chẳng còn hình dáng.
Nàng khẽ vuốt ve những đường thêu vụng về nơi mép bao tay, trong đầu hiện lên dáng vẻ Lâm Uyên lần đầu đeo thử, lòng bỗng chua xót, vành mắt cũng cay cay.
Lưu đại phu hừ một tiếng: "Cái tay già nua này mỗi năm đến đông là cóng đến sưng đỏ, cũng chẳng ai thương xót. Ôi, đôi bao tay này con làm khéo lắm đó nha!"
Úc Khanh bị ông chọc cười: "Vậy để con làm cho Lưu đại phu một đôi mới."
Lưu đại phu gật gù: "Con thêu hình gì thế?"
"Là cá ạ."
"Cá gì mà tròn vo thế kia? Món cá hấp con làm hôm nay rõ ràng là thon dài mà!"
Úc Khanh hơi đỏ mặt: "Là con cá ăn no nên béo đấy ạ."
Lưu đại phu cười ha hả: "Thời buổi này, chỉ có cá nhà quan mới béo đến vậy!"
*
Dịch Thính Tuyết sắp phải đi xa, Úc Khanh nhờ nàng ấy giúp mình gửi một bức thư nữa. Dù cho mấy lá thư trước gửi đi đều chẳng có hồi âm.
Nàng ngồi trước tủ thuốc trong y quán chờ đợi, những lúc rảnh rỗi lại chạy quanh thành Tùy Châu dò hỏi tin tức. Sau đó Dịch Thính Tuyết trở về, hoa đào lại tàn, chim yến dưới mái hiên đã bắt đầu làm tổ mới, tiếng ve râm ran vang vọng trong đêm hè. Đôi bao tay dành cho Lưu đại phu đã làm xong từ lâu, thế nhưng tin tức về Lâm Uyên vẫn bặt vô âm tín.
Một đêm cuối hạ đầu thu, Dịch Thính Tuyết kéo nàng lại hỏi: "Chẳng lẽ hắn không hồi âm thì cô định cứ thế đợi cả đời à? Bao nhiêu lang quân si mê cô, những tháng ngày qua suýt nữa giẫm vỡ cả cổng y quán, sao cô cứ phải buộc mình vào cái cây cong queo tên Lâm Uyên ấy? Theo ta thấy, hắn chắc chắn đã phụ lòng mà đi tìm người khác rồi, cô cũng nên sớm tính đường khác thôi."
Úc Khanh im lặng thật lâu, đặt kim chỉ trong tay xuống: "Ta chỉ là không muốn vội vã quyết định khi trong lòng còn đang mù mờ."
Nếu mọi thứ giữa nàng và Lâm Uyên thực sự chỉ là hiểu lầm, lỡ khi hắn quay về mà thấy nàng đã thành thân với người khác thì chắc chắn sẽ đau lòng đến tột cùng. Còn nàng, cả đời này cũng sẽ thương tiếc vì sao không thể đợi thêm một chút nữa.
Dịch Thính Tuyết thở dài: "Ta đoán có khi hắn sớm đã biết cô đang tìm hắn. Nhưng vẫn cố tình không lộ diện."
Úc Khanh ngẩn người: "Tại sao?"
Dịch Thính Tuyết cười lạnh: "Đời này, thứ nam nhân coi trọng nhất ở một nữ nhân là gì? Đơn giản là trinh tiết và xuất thân. Cô từng bị Kiến Ninh Vương bắt đi, dù có lên giường với hắn ta hay chưa thì thanh danh của cô cũng chẳng còn như trước. Lại chẳng có gia tộc nâng đỡ."
Lời ấy như sét đánh ngang tai, Úc Khanh chết lặng tại chỗ. Trước kia nàng chưa từng nghĩ đến điều đó.
Dịch Thính Tuyết nói tiếp: "Cô từng kể với ta, nhà Lâm lang quân có thị tỳ chuyên phụ trách thắp đèn đêm, khi ăn còn phân biệt đũa gắp cá và đũa gắp rau. Thế thì chẳng phải nhà quyền quý bình thường đâu. Họ Lâm ở Giang Đô là dòng dõi danh môn truyền mấy trăm đời, đâu phải hạng người như chúng ta có thể sánh kịp. Con cháu trong nhà đó càng không đời nào lấy một vũ cơ của phản tặc làm vợ, được nạp làm thiếp thôi cũng đã là chuyện khó lắm rồi."
Úc Khanh siết chặt tay áo, chợt nhớ tới giấc mơ trong doanh trại Kiến Ninh vương hôm nào.
Nàng chẳng biết phải phản bác thế nào. Thời hiện đại khi nàng còn sống cũng có nhiều đàn ông để tâm đến chuyện như thế, huống gì nơi này lại là một xã hội phong kiến.
Dịch Thính Tuyết là người phụ nữ kiên cường và sáng suốt nhất nàng từng gặp. Nếu đến cả nàng ấy cũng nghĩ như vậy, thì có lẽ dòng chảy của thời đại này vốn đã như thế.
Nhưng Lâm Uyên là mối tình đầu tiên, cũng là duy nhất trong hai kiếp người của nàng.
Nàng gặp được hắn vào ngày khó khăn nhất của cuộc đời. Khi đó nàng nằm co ro trong hang núi, đói lạnh đến tuyệt vọng, đã định kết thúc tất cả.
Thế mà đúng lúc ấy Lâm Uyên lại xuất hiện.
Nghĩ lại mới thấy, điều níu nàng sống tiếp không chỉ là ba quan tiền ấy.
Nàng cầm tiền dưỡng bệnh rồi ra ngoài kiếm sống, làm xe lăn cho hắn, ủ rượu hoa đào, chăm chút giàn hoa và giàn dưa trong sân nhỏ. Cuộc sống dần dần có những điều để trông đợi, mà từng điều nhỏ bé ấy đều có liên quan đến hắn.
Chính Lâm Uyên đã cho nàng dũng khí để từng bước đứng vững ở thế giới xa lạ này. Nếu không có hắn, nàng mãi mãi chỉ là Úc Khanh lang bạt khắp nơi, sống trong sợ hãi từng ngày.
Trước khi xuyên sách, nàng chỉ là một nữ sinh cấp ba. Đến đốt củi sưởi ấm cũng không biết, lại càng không biết xử lý mái dột và bẫy chuột thế nào, hay một xâu tiền đổi được bao nhiêu bạc.
Tất cả là do Lâm Uyên từng chút một kiên nhẫn dạy nàng.
Tuy hắn sinh ra trong gia tộc quyền thế, nhưng chưa từng có dáng vẻ của công tử quen sống sung sướng mà không biết làm việc nặng. Trong mắt Úc Khanh, hắn học rộng hiểu sâu, chưa từng khiến nàng thấy xa vời.
Chỉ là nếu phải lấy thân phận thiếp mà gả cho Lâm Uyên, nàng tuyệt đối không chấp nhận.
Úc Khanh mấp máy môi: "Ta muốn đến Giang Đô một chuyến."
Nàng phải giáp mặt hỏi cho rõ ràng.