Có được giấy thông hành, Lâm Uyên có thể rời khỏi trấn Bạch Sơn, tiến về Giang Đô. Hắn sớm muộn cũng sẽ rời đi, Úc Khanh nghĩ mình nên nói thật cho rõ.
"Thiếp đúng là hoa tịch trốn chạy." Nàng lo lắng siết chặt đũa: "Bọn quan binh nói không sai."
Tạ Lâm Uyên bật cười khẽ: "Ừm."
Úc Khanh hấp tấp: "Chàng không tin thiếp à? Thiếp không đùa đâu."
Tạ Lâm Uyên ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: "Nếu nàng nói vậy, ta chỉ tin nàng có nỗi khổ riêng."
Úc Khanh tuy xuất thân thấp kém, cử chỉ thô vụng, nhưng hoàn toàn không giống hạng hoa tịch.
Nếu đã là hoa tịch, dù sau này có cải tà quy chính thì lúc bần cùng tuyệt lộ cũng sẽ quay lại bán thân. Nhưng Úc Khanh thà ngất xỉu giữa trời đông cũng không nghĩ đến việc gõ cửa tửu lâu làm con chim yến, cùng đàn ông trăng hoa là đổi được một bụng bạc cho cả tháng.
Ngay cả lúc quay lưng cởi áo trước mặt hắn, nàng cũng lóng ngóng tay chân luống cuống. Sự vụng về thuần túy như thế, sao giống người từng hầu hạ đàn ông?
Úc Khanh đứng chết trân tại chỗ, lắp ba lắp bắp mãi không nói được câu nào, càng thấy xấu hổ, cúi gằm đầu ăn cơm.
Tạ Lâm Uyên thấy dáng vẻ ấy thì bật cười. Thôn phụ có nét chân chất của thôn phụ, đôi lúc cái ngốc nghếch của Úc Khanh lại chẳng khiến người ta chán ghét.
Hắn nắm tay nàng, kéo nàng lại gần bên. Dù không nhìn thấy nét mặt nàng, hắn vẫn hình dung được khuôn mặt đỏ bừng kia ra sao: "Chuyện cũ đã qua, từ nay về sau ta sẽ không để nàng bị quan phủ truy bắt nữa."
Trong nhà yên lặng một lúc, Úc Khanh cúi đầu thật lâu không nói.
Tạ Lâm Uyên bất giác vì đôi mắt mù của mình mà sinh bực bội. Hắn suýt nữa buột miệng chất vấn vì sao nàng im lặng, chợt thấy trên tay có cảm giác ướt lạnh.
Hắn cau mày, không hiểu vì sao dạo này Úc Khanh khóc lắm thế. Có lẽ nữ tử thường đa sầu đa cảm.
Hắn cố nhẫn nại, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng. Lại cảm thấy nàng bất ngờ nhào vào lòng, ôm chặt lấy hắn mà khóc hu hu. Vừa khóc vừa nấc, chẳng chút dáng vẻ khiến người ta thương xót.
Nước mắt nước mũi dính đầy áo hắn, Tạ Lâm Uyên tức đến sôi máu, hận không thể đá nàng ra khỏi cửa ngay lập tức. Hắn nhịn rồi lại nhịn, đầu đau như búa bổ. Nếu không phải hiện giờ còn phải ở lại trấn Bạch Sơn, hắn đã sớm bỏ đi cho rồi.
Cuối cùng, hắn túm cổ áo nàng nhấc ra: "Khóc cái gì mà khóc!"
Úc Khanh sụt sịt mũi, lí nhí: "Chàng thật tốt."
Tạ Lâm Uyên ngẩn ra một lát, khoé môi bất giác nhếch lên.
Cho dù Úc Khanh có giấu quá khứ, hắn cũng có thể tra ra được. Hơn nữa, những gì hắn tra được chân thật đáng tin hơn mấy lời thêm mắm dặm muối của nàng nhiều. Hắn không có thời gian nghe nàng lải nhải.
"Đợi khi về Giang Đô, ta sẽ giúp nàng rũ bỏ thân phận hoa tịch."
Úc Khanh toàn thân cứng đờ, lắp bắp: "Chúng ta?"
Nàng dần bình tĩnh lại, càng nghĩ càng thấy hành động vừa rồi của mình quá lố, chỉ biết ngồi im, cúi đầu không nói gì.
Giọng Tạ Lâm Uyên nhạt lại, dường như đang nén giận: "Nếu nàng muốn ở lại, ta cũng không ngăn."
Úc Khanh tất nhiên không muốn ở lại.
Nếu nàng chỉ là một thôn phụ bình thường thì nhất định sẽ nguyện ý theo hắn rời đi.
Nhưng nàng là một thị thiếp bỏ trốn của phủ Kiến Ninh vương.
Trong nguyên tác, phủ Kiến Ninh vương của Tạ Phi Dật nuôi đầy giai lệ mỹ nữ.
Úc Khanh không có tài nghệ gì, cũng chẳng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa. Chỉ nhờ có dung mạo tuyệt sắc là nhan sắc đỉnh cao trong truyện nên bị các thị thiếp khác ghen ghét, cố tình giấu nàng đi, không để vương gia gặp mặt.
Đến khi nàng bị đưa đi làm lễ vật dùng để lôi kéo Bình Ân hầu, Kiến Ninh vương mới chợt phát hiện trong phủ mình lại có một mỹ nhân tuyệt trần như vậy, thế là thề phải đoạt nàng về.
Hắn ta khởi binh tạo phản, cấu kết người Hồ bên ngoài, khiến vô số danh môn quý tộc chết dưới vó ngựa của mình.
Sau khi Úc Khanh bị bắt về, Kiến Ninh vương ép nàng, giày vò nàng đủ kiểu ở mọi nơi, dùng đủ loại thủ đoạn hành hạ nàng sống dở chết dở chỉ để khiến nữ chính ghen tuông.
Kiếp trước Úc Khanh thức đêm đọc đến đoạn này, tức giận cho truyện điểm âm. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng đã xuyên thành Úc Khanh trong truyện, đang bị đưa tới phủ Bình Ân hầu.
Úc Khanh chạy trốn. Nàng cắt tóc bừa bãi, cạo một nửa lông mày, tỉa trụi lông mi, bôi nước cỏ gây kích ứng lên mặt, cả người lấm lem chạy đến thôn núi hẻo lánh mới không bị chú ý.
Tính thời gian thì lúc này Kiến Ninh vương đang bành trướng thế lực, tìm nàng khắp nơi.
Lâm Uyên không thể chống lại Tạ Phi Dật.
Đó là nam chính chân mệnh thiên tử trong nguyên tác, cuối cùng thống nhất thiên hạ, đăng cơ xưng đế, âm trầm và tàn nhẫn.
Còn Lâm Uyên tính tình ôn hoà, phẩm hạnh thanh liêm, chỉ là một công tử thế gia không tên không tuổi trong sách.