Chương 21: Trở về phủ Kiến Ninh vương

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:02

"Chắc chắn không nhớ sai chứ?" Giọng của Tạ Lâm Uyên bình tĩnh, nhưng Bình Ân hầu vẫn cảm nhận được ngọn lửa giận dữ sâu kín bên trong. Y khẽ lắc đầu: "Điện hạ nói đùa, chỉ là một cái tên thôi làm sao nhớ sai được." Tạ Lâm Uyên biết rõ Bình Ân hầu từ nhỏ đã gặp qua là không quên được, chưa đến tuổi đôi mươi đã đỗ Trạng nguyên. Hắn chỉ thấy mọi chuyện quá trùng hợp, khó nói không có uẩn khúc. Hắn thuận tay ném bỏ ngọc phù vỡ, lấy khăn lụa ấn vào vết thương, cúi mắt lặng lẽ nhìn máu tươi lan tràn vô tội vạ trên chiếc khăn trắng tinh. Bình Ân hầu thấy cảnh tượng kinh người này, dâng thuốc trị thương, thành thật khuyên: "Điện hạ xin bảo trọng thân thể." Tạ Lâm Uyên ừ một tiếng, thô bạo mở nắp lọ bôi thuốc. Bình Ân hầu cúi mình tạ tội: "Thần chưa từng nghĩ mục tiêu thực sự của vũ cơ kia là điện hạ. Sớm biết có hôm nay, khi đó thần đã không nên mềm lòng tha cho nàng ta một mạng. Chỉ là không biết khi trước nàng ta từ đâu biết được hành tung của điện hạ, và giờ đã đánh cắp bao nhiêu tin tức." Tạ Lâm Uyên cười giễu cợt: "Kỹ nữ múa hát quen thói miệng ngọt lòng cay, hai mặt. Ta chưa từng tin cô ta. Cô ta không biết ta đã sắp đặt mưu kế." Sau khi biết thân phận của Úc Khanh, Tạ Lâm Uyên chưa từng thực sự nhắm mắt. Ban đêm, hắn nhìn chằm chằm Úc Khanh đang ngủ say bên cạnh, lần đầu tiên hối hận vì con mắt mù của mình, không thể nhìn rõ nàng, không thể khắc sâu khuôn mặt của ả cơ thiếp thấp hèn này vào ký ức. Tạ Lâm Uyên vài lần đưa tay đặt lên cổ mảnh mai của nàng. Làn da ấy mịn màng ấm áp, hoàn toàn yếu ớt phơi bày dưới sự kiểm soát của hắn, chỉ cần hắn nhẹ tay dùng lực sẽ gãy hẳn, từ đó lạnh lẽo mãi mãi. Nhưng bóp chết nàng không đủ để trút giận, phải xử nàng bằng hình phạt lăng trì. Hắn vốn định đợi người tiếp ứng đến sẽ lập tức hành hình, rồi lại đột nhiên nghĩ dựa vào cái gì. Nàng không đáng chết dễ dàng như vậy, cũng không đáng làm bẩn tay hắn. Trong lòng Bình Ân hầu thoáng yên tâm: "Vậy bây giờ nàng ta đang ở đâu?" Tạ Lâm Uyên nhíu mày khó chịu nói: "Ta bảo nàng đến trạm dịch Tùy Châu gửi thư." Bình Ân hầu sáng tỏ, cười nói: "Điện hạ quả nhiên mưu kế tuyệt diệu." Úc Khanh đi Tùy Châu chắc chắn sẽ lộ hành tung của thái tử cho trạm dịch. Kiến Ninh vương nếu đuổi theo, sớm muộn cũng biết thái tử đã về kinh, chỉ có thể nổi giận đùng đùng trút lên Úc Khanh, trách nàng thất trách. Khi đó Úc Khanh có trăm miệng cũng không thể biện bạch, chỉ đành mặc người xẻ thịt. Bình Ân hầu thở dài một tiếng, Úc Khanh bị trừng phạt cũng đáng thôi. "Vậy tuyến nội gián trong phủ Kiến Ninh vương, điện hạ có muốn hành động vì nàng ta không?" Tạ Lâm Uyên cúi mắt nhìn vết thương trên tay, hồi lâu mới bật ra tiếng cười khinh miệt: "Nàng ta là cái thá gì. Bảo nội gián theo dõi Kiến Ninh vương, không phải theo dõi nàng ta." * Vùng Quan Nội khô hạn lạnh lẽo, gió cát từ cuối thu thổi đến đầu xuân. Kiến Ninh vương không nỡ để các mỹ nhân chịu khổ, đặt phủ đệ ở Bồ Châu tận cùng phía nam, chỉ cách kinh đô một dòng nước. Tin tức truyền đến phủ Kiến Ninh vương nhanh hơn xe ngựa một bước, trong viện ngói đen cửa đỏ, các cơ thiếp đã ngửi thấy mùi căng thẳng như cung tên đã giương, sớm đã phái các thị tỳ ra cửa dò hỏi. Truyền rằng Kiến Ninh vương từng vì một vũ cơ mà nổi giận đùng đùng, đánh chết trắc phi, chém tiết độ sứ Hà Đông, cướp binh quyền của lão Bình Ân hầu, thậm chí cưỡng chiếm vị hôn thê của Bình Ân hầu để trút giận. Sau đó chẳng biết vũ cơ đi đâu, mọi người đều cho rằng nàng đã chết, trong thiên hạ này người chết không lạ, nhưng lạ ở chỗ nàng lại trở về. Nàng không nên trở về. Tiếng vó ngựa dừng lại trước cổng phủ, hai thị tỳ dìu Úc Khanh xuống xe, vào viện Tùng La. Nàng ngồi trên xe ngựa hơn nửa tháng, tay chân tê mỏi không đi nổi, một cặp thị tỳ và một cặp thị vệ ngày đêm canh giữ nàng, ngay cả khi đi vệ sinh cũng đi theo, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để trốn chạy. Trong phòng đã chuẩn bị sẵn hương cao hương phấn, bồn tắm thảo dược. Úc Khanh được thị tỳ đỡ đi tắm, nhưng trong lòng không có chút thư thái nào. Một thị tỳ bưng y phục cũ của nàng đi ra ngoài, Úc Khanh vội gọi lại. Thị tỳ cúi đầu nói: "Hồi bẩm nương tử, vương thượng đã chuẩn bị sẵn xiêm y cho nương tử." "Vậy đưa chiếc trâm cho ta." Úc Khanh đưa tay lấy chiếc trâm gỗ trên cùng, nắm chặt trong lòng bàn tay. "Nương tử, vòng vàng trâm ngọc, sau này muốn gì mà không có, sao còn để tâm đến chiếc trâm gỗ cũ này." Thị tỳ khẽ lắc đầu, đứng dậy đi ra. Úc Khanh nhắm mắt lại, tay nắm chặt trâm gỗ áp vào ngực. Nước nóng tắm rửa và hoa tươi từng đợt từng đợt vỗ vào người, hun đỏ cả sống mũi nàng.