Chương 38: Tâm sự

Quân Có Bệnh, Bệnh Tại Khanh

Bách Niên Cô Xuân 25-08-2025 07:04:01

Thế nhưng chưa đợi quốc công phu nhân chọn người, trong cung đã truyền ra tin Hoàng hậu triệu kiến cháu gái của Tả thừa tướng Bùi Hi. Mạnh hoàng hậu hiện tại không phải là hoàng hậu đầu tiên của bệ hạ, sống tại điện Thục Cảnh ở phía tây hoàng cung. Bà và bệ hạ sinh được hai trai một gái, con cả chính là Thái tử điện hạ. Trong điện Thục Cảnh, Mạnh hoàng hậu nở nụ cười hiền hòa, từ từ nâng cái cằm trắng nõn của vị tiểu thư trẻ tuổi lên: "Xem xem cô nương nhà họ Bùi này, đôi mắt hạnh như hạt nho đen. Dáng dấp ngoan ngoãn thế này, ta vừa nhìn đã thích, chẳng trách điện hạ cũng có lòng mến mộ. Con có biết không, bao lâu nay nó không hề ghé qua cung ta, lần này chịu đến chỉ vì muốn ta gặp con một lần." "Thần nữ được điện hạ ưu ái, được nương nương thương yêu là phúc ba đời." Bùi Dĩ Lăng bình tĩnh giương mắt, liếc qua chuỗi hạt phật bằng xà cừ trắng muốt trên cổ tay Hoàng hậu, sau đó cụp mắt xuống dừng ở mũi giày mình. Mạnh hoàng hậu nắm lấy tay nàng ấy: "Điện hạ còn trẻ đã ra trận thay bệ hạ, để Đông cung trống vắng bấy lâu, chẳng từng bàn chuyện nạp phi. Khi ấy ta đã thấy lạ, ngờ là trong lòng nó có ý trung nhân. Con không biết đâu, từ khi nó hồi kinh, có bao nhiêu người tìm đủ cách chen chân vào Đông cung. Thế mà nó thì sao? Không đánh thì cũng đuổi. Con đừng sợ, tính điện hạ là vậy, nhưng với con lại thật lòng chân thành." Bùi Dĩ Lăng cúi đầu thấp, sợ hãi nói: "Thần nữ không dám nhận." Hoàng hậu tuy cười nhưng trong ánh mắt mang theo hàm ý khác. Hai người trò chuyện thêm vài câu, Bùi Dĩ Lăng hành lễ cáo lui, cấp bậc lễ nghĩa cực chu toàn không chê vào đâu được. Mạnh hoàng hậu cười nhìn nàng ấy rời đi. Đợi đến khi cánh cửa điện khép lại ngăn cách ánh xuân rực rỡ bên ngoài, bà mới quay phắt lại, nụ cười lập tức tan biến. Ánh mắt bà lộ vẻ lạnh lẽo nhìn về phía sau bình phong nơi Tạ Lâm Uyên đang bước ra: "Điện hạ đã hài lòng chưa?" Tạ Lâm Uyên gật đầu: "Nhi thần tạ ơn mẫu hậu." Mạnh hoàng hậu thở nặng nề, tay siết phật châu tới run run: "Bổn cung muốn gặp Dật nhi!" Tạ Lâm Uyên thản nhiên đáp: "Mẫu hậu đừng vội, hoàng đệ đang tĩnh dưỡng." Trong điện chợt vang lên tiếng gào thét điên cuồng của Hoàng hậu, người trong điện Thục Cảnh đã quá quen rồi. Mỗi khi Hoàng hậu thấy Thái tử điện hạ, bà đều rủa xả bằng những lời độc địa nhất trên đời như "cô đơn đến chết, tuyệt hậu tuyệt tôn","bị quân thù lăng trì, rơi xuống mười tám tầng địa ngục". Cung nhân đều coi như không nghe thấy gì. Chẳng bao lâu sau, cung tỳ đã thấy Thái tử điện hạ bước ra với vẻ mặt không chút xao động, y phục vẫn chỉnh tề như chưa hề chịu ảnh hưởng gì từ người mẹ ruột của mình. Tạ Lâm Uyên theo thường lệ vào cung yết kiến phụ hoàng. Năm ngoái bệ hạ trúng gió, phần lớn thời gian là không tỉnh táo, nửa tỉnh nửa mê, miệng chảy dãi, cử động đều phải có nội thị hầu hạ. Ngay cả khi gặp Thái tử, ông cũng chẳng nhận ra. Tạ Lâm Uyên từng trọng thương nằm liệt giường, trước mắt chỉ là một màu đen mù mịt. Đó là quãng thời gian khiến hắn cảm thấy nhục nhã nhất. Sau khi rời khỏi trấn Bạch Sơn, hắn ra lệnh đập nát mọi thứ trong ngôi nhà nhỏ, rồi bắt sử quan bịa nguyên một năm nhật ký sinh hoạt của hắn ở Đông Đô. Ngàn năm sau, mãi mãi chẳng ai hay hắn từng làm gì, gặp ai trong hoàn cảnh tuyệt vọng ấy. Nhìn phụ hoàng rơi vào cảnh ngộ tương tự, hắn chỉ càng thấy chán ghét. Đã thảm hại thế này thì chi bằng chết quách đi cho rồi. Dạo này quốc sự chồng chất, Tạ Lâm Uyên trở lại Đông cung liền vùi đầu vào xử lý. Trong điện lặng như tờ, chỉ nghe tiếng gió xuân lướt qua tấu chương. Ánh nắng ngoài trời ấm áp là thế, song khi rọi vào trong phòng lại lạnh lẽo đến lạ thường. Mãi đến khi Bình Ân hầu cầu kiến, bầu không khí như nước chết kia mới bị phá vỡ. Hai người bàn chính sự đến tận hoàng hôn. Bình Ân hầu uống một ngụm trà, chuyển đề tài sang chuyện hôn sự: "Nhà họ Bùi quả thực xứng với vị trí Hoàng hậu. Sau Tết, Tả thừa tướng sẽ về quê, trưởng tử nhà họ Bùi làm huyện lệnh ở Lũng Tây, nhị công tử thì treo chức nhàn ở kinh thành, con rể vừa mới bước chân vào ngự sử đài, ai nấy đều không nắm thực quyền. Nghĩ cũng tiếc, bốn mươi năm trước nhà họ Bùi ở Hà Đông từng một thời huy hoàng, giờ lại chẳng bằng ba nhà Lý, Thôi, Trịnh nữa rồi." Tạ Lâm Uyên nghe vậy cười lạnh một tiếng, cúi đầu tiếp tục lật tấu chương. Từ ngày trở về kinh, hắn ngày càng trầm lặng ít nói, gặp quần thần cũng không nhiều lời. Suốt ngày chỉ vùi đầu phê duyệt công văn, một tháng phê nhiều hơn cả phụ hoàng một năm. Dạo gần đây tính tình lại càng khó đoán, chuyện nhỏ nhặt cũng khiến hắn nổi giận. Có lần ném cả lư hương trong điện ra ngoài, đầu tháng lại sai người nhổ sạch đào trong ngự hoa viên. Nghe nói mấy hôm trước còn khiến đích nữ phủ Quốc công nhục nhã, làm nàng ta đau khổ muốn chết, đòi lao đầu xuống hồ. Ngoài Kiến Ninh vương ra, Bình Ân hầu thật sự không đoán được còn ai có thể khiến Thái tử rối loạn tâm trí đến thế. "Điện hạ có tâm sự sao?" Tạ Lâm Uyên liếc y một cái với vẻ cổ quái: "Hôm nay ngươi rảnh rỗi đến thế à?" Bình Ân hầu nghiêm túc đáp: "Đối với thần, điện hạ chưa bao giờ là người ngoài." Tạ Lâm Uyên trầm mặc giây lát, vẻ mặt dịu đi đôi chút: "Chi bằng lo chuyện của mình đi." Bình Ân hầu cười khổ. Gần đây mẹ y lại muốn sắp xếp hôn sự mới. Trước kia y và Dịch tiểu thư nhà Hộ bộ thượng thư từng có hôn ước, hai người cũng coi như là thanh mai trúc mã. Đáng tiếc thế sự vô thường, nhà họ Dịch sụp đổ theo Kiến Ninh vương, Dịch nương tử mất tích từ đó. Y sai người tìm rất lâu, nghe nói Dịch Thính Tuyết không được Kiến Ninh vương sủng ái, có lẽ đã sớm thành một nắm cát vàng. Tạ Lâm Uyên không nhìn y, lật một trang tấu chương, chậm rãi nói: "Người chết không thể sống lại, sao ngươi có thể vì một người đã khuất mà hủy cả đời mình?" Huống hồ nàng ấy còn từng là cơ thiếp của phản tặc, cho dù còn sống cũng chẳng xứng làm chính thất của Hầu phủ. Không biết Bình Ân hầu đang nghĩ gì, hồi lâu sau mới đứng dậy hành lễ: "Xin điện hạ bảo trọng thân thể, thần cáo lui trước." Sau khi y đi, điện Sùng Văn lại rơi vào tĩnh mịch. Tạ Lâm Uyên ngồi bên án vàng đến tận đêm khuya. Gió đêm lướt qua tay áo rộng của hắn, như muốn cuốn cả người đi theo. Đèn trong cung sáng mãi, âm thầm chiếu lên bậc thềm bạch ngọc. Dưới ngói vàng tường son, đến chim sâu cũng chẳng dám hót to. Những đêm ở ngôi nhà nhỏ năm xưa, âm thanh núi rừng hỗn tạp văng vẳng bên tai giờ đã trở nên xa xôi. Tạ Lâm Uyên chợt nhớ dạo này đã rất lâu không tái phát chứng tật mắt, chứng tỏ hắn đúng là nên rời khỏi nơi nghèo khổ đó, rời xa Úc Khanh.