Chương 16: Dị năng giả?

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:38

"Cả nhà mình đông người như vậy, giữa bao nhiêu người biến thành thây ma, mà không ai bị lây nhiễm... biết đâu chúng ta là những kẻ may mắn được ông trời chiếu cố." "Con gái, con phải sống thật tốt." "Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau." Cao Băng Thanh vừa nói vừa nghẹn ngào. Bà biết, chuyện đó gần như là không thể. Phó Nhĩ Điệp cũng biết, điều đó là không thể. Cô khó nhọc cất giọng: "Mẹ, ba, hai người cũng phải sống thật tốt." Ba người trò chuyện rất lâu. Điện thoại bật loa ngoài, vừa nói chuyện, Phó Nhĩ Điệp vừa tranh thủ tải tài liệu trên mạng, miệt mài tải xuống và in ra. Cuối cùng, thời khắc mất mạng cũng đến. Cuộc gọi kéo dài 53 phút, nhìn thì có vẻ lâu, nhưng thoáng cái đã trôi qua như một cái chớp mắt. Phó Nhĩ Điệp buồn đến mức nghẹn lại, lưu luyến gập điện thoại xuống. Cô sạc lại chiếc điện thoại nắp gập dự phòng. Trên chiếc máy tính bảng, bản đồ tải xuống vẫn còn lưu thông tin đường đi đến thành phố H, cùng lộ trình tới hai căn cứ lánh nạn gần nhất. Cô cố gắng nghiên cứu tuyến đường đến căn cứ, nhưng rồi đành bỏ cuộc. Muốn xây dựng một căn cứ, ít nhất cần ba điều kiện: có đất trồng trọt, có nguồn nước, có điện. Khu vực xung quanh thành phố C có nhiều sông suối, nguồn nước không phải vấn đề. Nhưng lại thiếu đất trồng trọt bằng phẳng, hơn nữa thời tiết quanh năm nhiều sương mù, ít nắng, không thể dùng pin năng lượng mặt trời. Ở đây chủ yếu dùng thủy điện và nhiệt điện, mà hai thứ này chỉ cần gặp sự cố là mất điện trên diện rộng ngay. Xét đi xét lại, thành phố C không phải là nơi lý tưởng để lập căn cứ. Hai căn cứ gần nhất, một cái cách 300 km, một cái tận 500 km. Bình thường thì lái xe nửa ngày là đến, nhưng ngoại tổ của cô chỉ đi về quê thôi mà còn mất đến hai mươi ngày, vậy mà cô lại mong có thể tự đi bộ đến đó? Trừ khi có dị năng. Chỉ là, trong suốt cuộc trò chuyện ngắn ngủi hôm nay, không ai nhắc đến dị năng. Không biết là dị năng không tồn tại, hay là những người thức tỉnh dị năng còn chưa phát hiện ra khả năng đặc biệt của mình. Ánh mắt Phó Nhĩ Điệp hướng về phía ban công. Chậu cây xanh ngoài ban công vẫn tươi tốt, cành lá vươn ra theo luồng gió mát từ điều hòa, ung dung tự tại, chẳng có vẻ gì là đang sống trong tận thế cả. "Ước gì tôi cũng được như mấy người." Phó Nhĩ Điệp bước tới, khẽ vuốt ve chiếc lá mềm mại của cây trầu bà, rồi lại chạm vào đám sen đá căng mọng đáng yêu. Sau đó, cô ôm gối ngồi xuống cạnh mấy cái chậu cây. "Ê!" Đột nhiên, từ dưới ban công vang lên tiếng quát: "16-1 kia! Tắt ngay cái điều hòa đi! Tiếng cục nóng sẽ dụ lũ thây ma mò tới đấy!" Phó Nhĩ Điệp hé cửa sổ một khe nhỏ. Một luồng mùi hôi thối lập tức xộc thẳng vào mũi, suýt nữa khiến cô bật ngược trở lại. Cô vội vàng bịt mũi, nheo mắt nhìn xuống. Dường như là người ở 14-1 đang gào lên. Đó là một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm, dáng người cao to, mặt mày hung dữ. Thấy người ló ra chỉ là một cô gái nhỏ, ông ta càng bực hơn, gằn giọng quát: "Có biết điều không hả? Tắt ngay cái điều hòa cho tôi! Không tắt thì tôi leo lên gõ cửa bây giờ!" Phó Nhĩ Điệp rụt cổ vào, đóng cửa sổ lại. Sau đó, cô hạ nhiệt độ điều hòa xuống 16 độ, bật gió mạnh thổi thêm nửa phút, rồi mới chịu tắt máy. Thực ra, bên ngoài đủ thứ âm thanh ồn ào hỗn loạn. Cục nóng điều hòa hướng ra đường, nơi vẫn liên tục có xe lao vút qua, kèm theo tiếng rên rỉ của người sống sót và tiếng gào thét của những kẻ bị thương. So với mớ tạp âm đó, chút tiếng động từ điều hòa chẳng đáng là bao. Nhưng nghĩ lại, suốt mấy ngày nay, đám thây ma có lẽ đã lần mò từ tầng một lên từng tầng một, sắp tới nơi rồi. Căn hộ 14-1 rất có khả năng đang bị vây giữa bầy thây ma, ai trong đó cũng phải căng như dây đàn, chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến họ phát hoảng. Phó Nhĩ Điệp hiểu chuyện này. Cô trân trọng chút không khí mát lạnh cuối cùng phả ra từ điều hòa, mong nó có thể cầm cự lâu hơn một chút trong cái thời tiết nóng 42 độ ngoài kia. Cô còn đang ngẩn người trước máy lạnh, thì bỗng nghe thấy tiếng cào vào tường từ ngoài ban công. Vừa chạy tới nhìn, Phó Nhĩ Điệp lập tức đối diện với một gương mặt già nua, tóc hoa râm! Chẳng phải là ông 14-1 kia thì còn ai vào đây?! Mắt cô trợn to, vội hét lên qua cửa sổ: "Sao ông lên đây được?!"