Vậy thì cứ để 999 người kia ít sợ hãi hơn một chút, còn hơn để tất cả họ chìm trong nỗi kinh hoàng không cần thiết.
Phó Nhĩ Điệp nhìn cái bóng đang phủ xuống người mình, bất giác nghĩ, có vẻ như cô chính là trường hợp xui xẻo một phần nghìn đó. Giống như những người từng sống ở căn hộ 14-1, chắc cũng là một phần nghìn bất hạnh.
Gã đàn ông hối hả cởi quần, nhưng Phó Nhĩ Điệp lại bất ngờ nhếch môi cười khẩy.
Ngay lúc ông ta cúi xuống, cô vung chân đá thẳng vào giữa hai chân ông ta!
Tên kia đau đến rú lên, ôm chặt chỗ hiểm.
Nhưng chưa kịp phản ứng, ông ta đã bị một cú húc đầu mạnh vào cằm. Trong giây lát thất thần, Phó Nhĩ Điệp há miệng, cắn chặt lấy cổ họng hắn.
Cô giống như một con thú hoang phát điên, cắn không buông.
Ông ta hoảng loạn, điên cuồng giật mạnh cánh tay đầy vết thương của cô, thọc ngón tay vào vết rách, muốn kéo cô ra.
Thế nhưng Phó Nhĩ Điệp như thể mất đi cảm giác đau đớn, càng cắn càng mạnh hơn.
Hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt, xé đứt động mạch chủ của ông ta.
Chỉ trong chớp mắt, ông ta mất máu, người co giật rồi bất động.
Nhưng Phó Nhĩ Điệp vẫn chưa chịu nhả ra.
Máu tươi chảy đầy miệng, hòa với vết rách trên môi, làm mờ đi ranh giới giữa người và thú.
Cô cứ thế nghiến răng, cắn chặt... cho đến khi bản thân cũng kiệt sức mà ngất lịm đi.
Gã đàn ông đã mất mạng dưới sự chèn ép kép của mất máu và nghẹt thở.
Mặc Chấp cào cửa suốt một lúc lâu, bắt chước động tác mở cửa của chủ nhân. Nó kiễng hai chân sau, hai chân trước vươn thẳng, loay hoay đập vào tay nắm cửa một cách vụng về.
Khó khăn lắm mới đập trúng một lần, vậy mà do nhảy lên quá đà, chính nó lại đẩy cửa khép lại.
Nó khẽ rên lên một tiếng, hoàn toàn không nhận ra trong không khí có những đốm sáng li ti len lỏi vào cơ thể nó. Bỗng nhiên, nó thông minh hơn hẳn, cẩn thận đặt một chân trước lên khung cửa, chân còn lại đè xuống tay nắm, kéo cửa vào trong.
Cửa hé mở.
Mặc Chấp lao ra ngoài, định xé xác kẻ xâm nhập.
Nhưng kẻ xâm nhập không nhúc nhích, hình như chết rồi.
Nó lập tức quay sang ủi ủi người chủ.
Nhưng vừa chạm vào, mùi máu tanh trên người chủ nhân càng nồng hơn.
Mặc Chấp giật mình, lập tức không dám động nữa, chỉ ngoan ngoãn nằm rạp xuống bên cạnh, đôi mắt ướt rượt lo lắng nhìn chằm chằm chủ nhân.
Không ai nhận ra cửa sổ đang lặng lẽ khép lại.
Cũng không ai phát hiện điều hòa trong phòng lại tự động bật lên.
Trên nền nhà, máu của kẻ xâm nhập như bị thứ gì đó dẫn dắt, chảy thẳng về phía rễ của cái gọi là "bé cưng sinh thái", rồi bị rễ cây hút sạch không còn một giọt.
Một sợi rễ nhẹ nhàng bò dọc theo vết máu, len qua người Phó Nhĩ Điệp, cắm thẳng vào thi thể kẻ xâm nhập.
Chất lỏng gần như trong suốt, ánh lên sắc xanh nhạt, từ đầu rễ lan ra khắp thi thể, bọc kín lại, trông chẳng khác gì một viên ngọc thạch hình người vừa quái dị vừa dữ tợn.
Thi thể dần tan rã.
"Bé cưng sinh thái" dường như có thể phân biệt rõ ràng máu của Phó Nhĩ Điệp và kẻ xâm nhập. Máu của gã bị nuốt sạch, trong khi máu của cô còn sót lại trên nền nhà lại dần dần tan ra, hóa thành từng đốm sáng trắng li ti, ngấm vào nền đất, len lỏi khắp ban công, phòng khách, phòng ngủ, nhà vệ sinh và cả phòng bếp.
Một ít đốm sáng cũng chui vào cơ thể Mặc Chấp.
Mặc Chấp không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy rất dễ chịu, thế là lại ngoan ngoãn nằm xuống, tiếp tục chăm chú nhìn chủ nhân ngủ.
Những đốm sáng trắng bay khắp phòng một vòng, phủ lên từng ngóc ngách, rồi cuối cùng quay trở lại ban công, rút hết vào cơ thể Phó Nhĩ Điệp.
Vết thương trên người cô đã cầm máu từ lâu, cơ bắp, nội tạng và xương cốt đều đang hồi phục với tốc độ chậm nhưng ổn định.
Cô vẫn ngủ mê man, hoàn toàn không hay biết điều kỳ lạ đang diễn ra trong căn phòng của mình.