Từ chiếc lá xanh biếc đến những dây leo vươn xa, tất cả dần khô héo, rơi xuống đất thành một đường dài.
Phó Nhĩ Điệp nhìn cảnh tượng trước mắt, hiểu ra một điều.
Hệ thực vật biến dị trong nhà cô – hay cụ thể là trầu bà, có thể nghe hiểu cô nói gì, có thể cảm nhận được trạng thái của từng cây trên ban công, cũng có thể đoán được suy nghĩ của cô một cách chính xác.
Nó rất thông minh, nhưng rễ của nó ở trong nhà, ở chính căn phòng đó.
Có lẽ nó có thể lan rộng ra xung quanh, nhưng năng lượng hiện tại vẫn chưa đủ. Để duỗi ra một cành nhỏ đã là cực hạn của nó.
Khoai tây cũng vậy.
So với trầu bà, nó còn yếu hơn nhiều. Rễ lan tỏa cực kỳ chậm chạp.
Bọn chúng đều đang cố gắng sống sót. Và cũng đang cố gắng giúp đỡ cô.
Cô cũng cần phải mạnh mẽ hơn, giúp bọn chúng đến những nơi mà chúng không thể tự đi.
Hít sâu một hơi, Phó Nhĩ Điệp giật một ống tay áo khác, buộc chặt lên mắt mình.
Phó Nhĩ Điệp nhẹ nhàng ôm chậu cây, nâng đỡ bộ rễ mảnh mai của mầm khoai tây, rồi dựa vào tường bước vào phòng.
Mùi hôi thối xộc vào mũi, tiếng vo ve của đám côn trùng bay lượn xung quanh khiến thần kinh cô căng như dây đàn.
Mấy con côn trùng không rõ danh tính lao tới đốt cô, ngứa hơn cả muỗi thông thường, đau rát khó chịu.
Nhưng cô vẫn mò mẫm tiến lên. Dù chạm vào thứ gì đó nhớp nháp, ghê tởm đến đâu, cô cũng cố gắng tiếp tục. Dựa vào hình ảnh trong đầu từ lúc trước, Phó Nhĩ Điệp tìm đến gần chỗ xác chết, nhẹ nhàng đặt mầm khoai xuống.
Ngay khoảnh khắc buông tay, cô có cảm giác mình vừa chạm phải thứ gì đó mềm mềm, dính dính, lại có xương bên trong.
Cánh tay cô cứng đờ, nhưng vẫn kiên quyết đặt mầm khoai xuống, rồi lập tức đứng dậy, quay người, men theo tường lùi ra xa mấy bước.
Cô gỡ mảnh vải bịt mắt xuống, sau đó... chạy trối chết về căn hộ 16-1!
Vừa vào cửa, Phó Nhĩ Điệp quăng hết quần áo, giày dép xuống đất, lao thẳng vào phòng tắm xả nước như điên.
"Không được nghĩ! Không được nghĩ!"
Cô tự thôi miên bản thân, hết dội nước nóng lại chuyển sang nước lạnh, cố rửa sạch cảm giác ghê tởm lúc nãy.
Người chết, đặc biệt là người có dị năng, dường như còn khiến cô sợ hãi hơn cả bọn thây ma.
Thật ra cô muốn tắm lâu một chút.
Nhưng nước, điện, khí đốt trong nhà đều là nhờ trầu bà và căn hộ thực hiện chuyển hóa năng lượng mà có, cô không nỡ lãng phí.
Mười phút sau, cô tắt nước, quấn khăn đi ra, ôm cún con ngồi ngoài ban công.
Không khí trong lành từ trầu bà, màu xanh mướt mắt của nó giúp cô dần bình tĩnh lại.
Ngay sau đó, một cảm giác hưng phấn dâng trào—cô vừa vượt qua nỗi sợ!
Phải ăn mừng thôi!
Cô quyết định mở một gói mì ly để tự thưởng.
Nhưng... có vẻ mình quên mất chuyện gì đó thì phải?
Chuyện gì nhỉ... ?
Thôi kệ đi!
Hôm nay unlock được thành tựu "vượt qua nỗi sợ hãi" mới là quan trọng nhất!
Nói thật, sau hai tháng chỉ ăn cơm trắng với dưa muối, Phó Nhĩ Điệp đã phát ngán. Một gói mì ly thôi hiển nhiên không thể thỏa mãn khẩu vị nặng của cô.
Thế là cô xé thêm một gói ức gà ăn liền, chấm nước mì rồi nhai.
Hừm... sao vị nó kỳ kỳ... ?
Dù vậy, cô vẫn nhẫn nại ăn hết miếng thịt, tiếc rẻ không muốn đổ bỏ nước mì, vừa nhấm nháp vừa uống cạn.
Trong phòng bật nhạc du dương, ánh đèn vàng dịu nhẹ, không gian yên tĩnh, thoải mái.
Cô đã có một giấc ngủ ngon.
Sáng hôm sau, như thường lệ, Phó Nhĩ Điệp ra ban công tưới cây.
Lúc này, cô mới sực nhớ—MẦM KHOAI TÂY!!!
Tối qua... cô bỏ quên nó luôn rồi!
Mà bộ quần áo hôm qua cô đã quăng đi, coi như rác.
Vấn đề là, trong mười mấy ngày chém giết thây ma, cô đã làm hỏng bảy bộ đồ. Số còn lại cô phải giữ lại mặc tiếp để làm việc nặng.
Tạm gọi chúng là "trang phục hành khất".
Phó Nhĩ Điệp nhanh chóng xỏ vào một bộ "quần áo hành khất" rách bươm, lao thẳng về phía căn phòng có mầm khoai!