Phó Nhĩ Điệp mơ màng trở về nhà, tắm rửa, rồi leo lên giường.
Chưa kịp chợp mắt, cô đột ngột bật dậy.
"Người ta nói, khi ông trời đóng cánh cửa này, ắt sẽ mở ra cánh cửa khác... Hóa ra là ý này sao?!"
Trước đây, cô cứ nghĩ bản thân không có dị năng, không có sức chiến đấu, chẳng có cách nào khác ngoài nằm yên chờ chết.
Nhưng không ngờ, đám thực vật biến dị này lại vô tình bù đắp điểm yếu đó cho cô!?
Mây đen trong lòng dường như bị xé toạc, ánh sáng xuyên qua từng khe hở, chiếu rọi rực rỡ.
Cô không thể ngồi yên nữa, phấn khích đến mức đi qua đi lại trong phòng ngủ.
Không được, phòng ngủ chật quá, cô chạy ra phòng khách đi vòng vòng.
Phòng khách cũng chật quá!
Thế là cô lao ra hành lang, chạy dọc theo tòa nhà.
Gió nóng hầm hập tạt qua mặt, nhưng Phó Nhĩ Điệp lại cảm thấy càng lúc càng sảng khoái, cảm giác bức bối tích tụ bao lâu nay lập tức tan biến.
Cô không có dị năng.
Nhưng cô thật sự là người được rất nhiều thứ yêu thương, thậm chí còn được cả ông trời ưu ái!
Cô quá vui mừng, áp lực đè nén bao ngày cuối cùng cũng bùng nổ.
Từ tầng 16, cô chạy một mạch lên tầng 24, mở toang cánh cửa dẫn ra sân thượng, hứng lấy cơn gió nóng 35 độ, há miệng hét lớn mà không phát ra tiếng.
Cô thật sự... được thế giới này yêu thương!
Không lo đói, không lo khát, không sợ bị kẻ khác tấn công, cô còn gì để lo lắng nữa chứ?!
Thây ma có dị năng ư? Con nào đến giết con đó!
Kẻ xấu có dị năng? Tất cả đều nổ đầu!
Trên sân thượng tầng 24, những hạt bồ công anh bị cơn gió nóng cuốn đi, từ dưới chân cô bay lơ lửng, trôi dạt về một nơi vô định.
Tinh thần Phó Nhĩ Điệp bừng bừng, năng lượng dồi dào, chiến ý hừng hực.
Cô lại lấy quyển sổ nhỏ của mình ra, cẩn thận ghi chép những thay đổi về thời tiết, thây ma, nhà cửa, thực vật biến dị – tất cả mọi thứ.
Phó Nhĩ Điệp không còn căng thẳng thần kinh nữa. Cô không còn ngày ngày chạy lên chạy xuống kiểm tra, rèn luyện, sợ mình lơi là một bước, cố ép bản thân đến tận cùng giới hạn như trước.
Giờ đây, cô thong thả hơn. Cô tự tay tưới cây, bận rộn một lúc, tập luyện đến khi cảm thấy dễ chịu rồi thì nghỉ ngơi, tắm rửa, lôi mấy bộ truyện tranh và tiểu thuyết mua từ thời trước tận thế ra đọc.
Những ngày có nắng đẹp, cô sẽ mang theo dương Lan và khoai tây – hai bé cây đột biến duy nhất có thể thu nhỏ rễ, tự bò vào chậu di chuyển theo cô – lên sân thượng tắm nắng.
Bên cạnh là một dĩa trái cây, trong đó những quả anh đào đã được ướp lạnh căng mọng, óng ánh dưới ánh mặt trời, tỏa ra sức hút khó cưỡng.
Không khí cuộc sống, bỗng dưng trở nên sinh động và tràn đầy sức sống hơn hẳn.
Mỗi ngày, Phó Nhĩ Điệp đều rất vui vẻ, trò chuyện không ngừng với mấy bé cây. Cô còn lấy giấy bút ra, vẽ lại sự thay đổi của chúng từng ngày. Trong không gian ấy, ngay cả mấy mẩu xác thây ma bị tiêu hóa trong góc tranh cũng đột nhiên trở nên dễ thương một cách kỳ lạ.
Tâm trạng thư thái này kéo dài đến cuối tháng chín, khi Phó Nhĩ Điệp nhận ra các bé cây nhỏ nhà mình cần có thêm nguồn thức ăn. Vì thế, cô bắt đầu để mắt đến đám xác sống trong mấy tòa nhà lân cận.
Dựa vào những ghi chép quan sát hằng ngày, cô xác định được những tòa nhà trong phạm vi quan sát quanh khu chung cư không có thây ma đột biến.
Thời tiết lúc này vẫn còn nằm trong khoảng nhiệt độ mà xác sống hoạt động mạnh. Nếu Phó Nhĩ Điệp qua đó bây giờ, chắc chắn sẽ dụ được cả một bầy zombie đến "giao hàng tận nơi".
Nói là làm, Phó Nhĩ Điệp khoác lên bộ đồ rách rưới, thản nhiên đi đến tòa nhà số 6, lượn một vòng ngay cửa tầng trệt mà không gây ra bất cứ tiếng động nào, tránh làm bọn chúng kích động quá mức.
Tuy vậy, vẫn có ít nhất hai mươi con zombie ngửi thấy mùi của cô hoặc nhìn thấy bóng người di chuyển.
Phó Nhĩ Điệp khẽ cười, nhanh như chớp quay về tòa nhà số 7.
Lũ zombie bình thường đương nhiên không đuổi kịp cô, nhưng vẫn đồng loạt nhào tới, lảo đảo bám theo hướng cô vừa chạy.
Hai phút sau, ba mươi con zombie đã tiến vào tòa nhà số 7.
Đám cây biến dị đang thèm nhỏ dãi, ánh mắt sáng rực như dao mổ, xông tới "mở tiệc" với tốc độ cực nhanh.
Hôm đó, mấy bé cây có một bữa no nê, bé nào bé nấy đều vui sướng hớn hở.
Ăn no thì lớn nhanh, thân cây to ra, sản lượng nông sản cũng tăng theo.
Bà cụ trong khu nhìn thấy lượng thực phẩm ngày càng nhiều, tóc lại bạc thêm mấy sợi vì lo nghĩ.
Phó Nhĩ Điệp an ủi: "Không ăn hết thì để mấy bé cây ăn giúp, có sao đâu ạ."
Bà cụ thở dài: "Nhưng mà tụi nó ăn zombie cũng no rồi!"
Phó Nhĩ Điệp: "... Không sao đâu, không phải vấn đề lớn."
Dù sao có nhiều lương thực vẫn tốt hơn là không có.
Thế là mỗi ngày, Phó Nhĩ Điệp lại ra ngoài "kéo thù hận" một lần, dụ dỗ vài chục con thây ma đến để "cho ăn", sau đó kiên nhẫn chờ đợi bọn cây tiêu hóa hết rồi hôm sau lại đi tiếp.
Riêng số zombie ở tòa nhà số 6 bên cạnh cũng đủ để mấy bé cây ăn suốt một tháng, Phó Nhĩ Điệp cảm thấy cực kỳ an tâm.
Mấy bé cây ngày càng lớn, rễ cũng bám chặt hơn vào kết cấu của tòa nhà. Một ngày nọ, Phó Nhĩ Điệp bỗng nhận ra nhiệt độ trong tòa nhà số 7 đã thấp hơn bên ngoài tận hai độ.
Giữa tháng Mười, nhiệt độ ngoài trời 30 độ, còn trong tòa nhà số 7 chỉ còn 28 độ, không cần bật điều hòa hay quạt máy, mùi hôi khó chịu trong không khí cũng dần biến mất.
Phó Nhĩ Điệp nhận ra, chuyện từng xảy ra ở căn hộ 16-1 đang dần tái hiện trên cả tòa nhà.
Nói không kích động là nói dối!
Cô phải liên tục nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, phải nhìn xa trông rộng, phải phân tích những lỗ hổng có thể xuất hiện, mới miễn cưỡng giữ được lý trí, không lao thẳng lên sân thượng hét lớn:
"Nhà của tôi, tòa nhà của tôi, sắp thành tinh hết rồi!!!"