Chương 41: Ngày tháng mặc kệ đời

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Ít nhất, với con người mà nói, nhiệt độ 37 độ còn dễ chịu hơn là trên 40 độ. Thế nhưng, cuốn sổ nhỏ của Phó Nhĩ Điệp vẫn mãi dừng lại ở ngày 31 Tháng Tám. —Cái ngày cô giết xong con thây ma tốc độ kia mà chẳng có chuyện gì xảy ra. Nói "chẳng có chuyện gì" chỉ là với cô thôi. Ngoài cô ra, tòa nhà số 7 đã có không ít thay đổi. Ngày hôm đó, khi tỉnh lại, cô lập tức đi tìm bà lão nhỏ, cho bà dọn vào phòng 16-1 với điều kiện mỗi ngày phải đi tưới nước cho các cây biến dị trên từng tầng của tòa nhà. Trầu bà đã lớn. Lá cây to ra, thân cây dày lên, rễ và cành có thể vươn ra xa hơn. Nó suy nghĩ một chút, rồi quyết định vươn rễ sang phòng trống 16-2, xâm chiếm toàn bộ căn phòng. Khi biết chuyện này, Phó Nhĩ Điệp đoán rằng có lẽ nó đã vô thức hấp thụ năng lượng từ tinh hạch. So với việc hấp thụ một tầng đầy thây ma, ăn một viên tinh hạch dị năng hiệu quả hơn nhiều. Việc chiếm thêm lãnh thổ là điều dễ hiểu. Nhiệt độ giảm xuống, bọn thây ma bắt đầu hoạt động mạnh hơn, cây cối biến dị cũng trở nên sôi động hơn hẳn. Sản lượng từ các loài thực vật biến dị ngoài phòng 16-1 tăng vọt. Đặc biệt là đám lúa ở 16-7, gặp gió là lớn bạo, vươn thẳng lên như một cái cây giữa phòng. Hạt trĩu nặng đầy cành, bà lão nhỏ ngày nào cũng phải cõng cả đống về. Cây dây nhện sẽ nghiền lúa thành hạt kê để ăn. Hạt kê càng ngày càng nhiều, đến mức hai người một chó ăn mãi không hết. Ngoài ra, quất vàng, đào, anh đào, khoai lang, khoai tây, cải thảo, dưa leo, cà chua... tất cả đều trúng mùa bội thu. Khoai lang khoai tây để lâu không sao, nhưng hoa quả thì phải ăn ngay, nếu không sẽ hỏng mất. Phó Nhĩ Điệp mỗi ngày chỉ uống ít cháo kê, ăn chút trái cây, rồi lại về phòng khóa cửa, nằm im như xác chết. Số trái cây còn thừa, bà lão nhỏ sợ hỏng, bèn rủ chó cùng nhau cố mà ăn. Ăn không hết thì để cho đám thực vật biến dị ăn. Mà nói thật, nhìn cây nào ăn trái nào là biết ngay cây đó có ân oán với ai. Điển hình nhất chính là dưa leo và cà chua. Hai kẻ thù không đội trời chung, ban đầu được trồng cùng nhau trên ban công phòng 16-1. Nhưng vì đánh nhau suốt ngày, Phó Nhĩ Điệp đành phải đuổi chúng ra ngoài. Ở 16-1 càng lâu, thực vật biến dị càng thông minh, khỏe mạnh. Không cần đất, chỉ cần đặt ở góc tường, chúng tự động vươn rễ bám vào phòng, bò kín cả bề mặt. Phó Nhĩ Điệp chuyển dưa leo sang phòng 16-5, cà chua sang phòng 16-10, đặt chúng ở hai đầu đối diện của tòa nhà để không thể chạm mặt nhau. Nhưng không hiểu sao, hai đứa vẫn có thể cảm ứng được vị trí của nhau, nhất quyết muốn bò đến lãnh thổ của đối phương. Hiện tại, rễ và dây leo mới chỉ vừa trườn ra khỏi phòng, nhưng nếu cứ đà này, chắc một hai năm nữa sẽ bò lên đầu đối thủ mà quấn nhau mất. Bà lão nhỏ không hiểu nổi. Ban đầu, bà ấy cứ tưởng hai đứa này quý nhau, bị Phó Nhĩ Điệp chia rẽ nên mới cố tìm đến nhau. Sau này, khi sản lượng dư thừa, cây cối cũng bắt đầu ăn trái, bà ấy mới nhận ra... tụi nó cứ chọn ăn quả của đối phương. Thực vật bình thường ăn thế nào? — Tiết dịch phân hủy, bao bọc thực phẩm rồi từ từ tiêu hóa. Thế dưa leo và cà chua ăn thế nào? — Cắm vào, xé toạc, băm nát, bày ra một hiện trường án mạng đầy máu tanh, rồi mới phân hủy tiêu hóa. Cà chua ăn dưa leo còn đỡ, trông cũng không quá kinh dị. Nhưng dưa leo ăn cà chua... cả căn phòng như bị tạt máu tươi, suýt thì làm bà lão nhỏ lên cơn đau tim. - Chó con ngoan lắm, suốt ngày lượn lờ trong tòa nhà số 7. Thấy thây ma mò lên, nó táp chết rồi tha đến chỗ cây sen đá, để cây ăn sạch. Mà giờ thính giác và khứu giác của nó ngày càng nhạy, dù cách năm sáu tầng vẫn nghe được động tĩnh dưới lầu. Thế nên sau khi tuần tra xong, nó lại quay về 16-1, đứng bằng hai chân mở cửa phòng ngủ của Phó Nhĩ Điệp, phủi lông sạch sẽ xong rồi nhảy phịch lên giường, cuộn lại bên cạnh cô. Phó Nhĩ Điệp đang làm gì? Cô nghe radio. Đây là kênh tín hiệu do chính phủ thiết lập khi liên lạc tạm thời được khôi phục hồi đầu tận thế. Nhưng giờ chẳng còn gì, chỉ có tiếng rè rè đầy nhiễu sóng. Cô vẫn để mở, dùng nó làm tiếng ồn trắng, còn mình thì nằm trên giường, thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Nỗ lực không chắc thành công, nhưng buông xuôi thì nhẹ nhõm lắm. Giờ cô chỉ ở nhà ăn trái cây, bật điều hòa, gặp thây ma yếu thì chó con lo, gặp con mạnh thì cứ nằm chờ chết, thế là xong. Nếu có dị năng giả nào tệ hơn, giết cô hoặc đá cô ra khỏi nhà, cũng đành chịu. Nghĩ vậy, cô đứng dậy, chạy ra ban công nhìn xuống dưới. Thế giới hỗn loạn này đầy xác chết, chắc cũng không thiếu cô một cái đâu nhỉ? Cô mở cửa sổ, tính thò đầu ra hóng hớt xem có thây ma hay xác chết quen thuộc nào không. Nhưng cửa như bị hàn chết, giật cách nào cũng không nhúc nhích. Phó Nhĩ Điệp nhìn ánh sáng lấp lánh trên tường, nhếch môi cười nhạt: "Tôi không tự sát đâu. Làm sao tôi có thể tự sát chứ?" Căn nhà im lặng. Bất đắc dĩ, cô đành thôi hóng gió, quay lại giường tiếp tục "hóa xác khô".