Bà cụ lặng lẽ ăn hết trái quýt vàng, ánh mắt nhìn Phó Nhĩ Điệp đầy biết ơn.
Phó Nhĩ Điệp lại lùi một bước.
Cô có thể cứu một mạng người trong lúc nhất thời, nhưng không có nghĩa là sẽ nuôi họ dài lâu.
Bây giờ cô chỉ mới tạm đủ ăn thôi. Khoai tây cứ hai ngày ra được hai, ba củ, kết hợp với quýt vàng, khoai lang và các loại rau củ khác đang dần chín, cô vừa đủ cầm cự, thậm chí mới bắt đầu có chút lương thực dự trữ.
Cô không có ý định nuôi người dưng, cũng chẳng muốn lộ bí mật của mình.
"Bà giữ gìn sức khỏe."
Nói xong, cô tiếp tục lục soát các phòng còn lại trên tầng này.
Lần này, để tránh bị lộ, cô không mang theo chậu cây mà chia nhỏ đồ cần lấy, vận chuyển từng đợt xuống căn hộ 16-2, sau đó quay lại, nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, gom xác thây ma lại một góc phòng rồi phủ đất lên trên, gieo hạt giống bồ công anh và cải bẹ xanh.
Phó Nhĩ Điệp đã thử nghiệm—hạt giống bình thường khi trồng ở 16-1 đều có tỉ lệ sống rất cao, hơn nữa còn biến dị theo hướng có lợi. Tuy nhiên, chỉ những hạt giống đã trải qua biến dị trí tuệ mới có thể sống sót bên ngoài.
Những hạt này không biến dị ngay từ đầu, mà phải đặt trong 16-1 khoảng một ngày rưỡi mới có cơ hội phát triển trí tuệ.
Giờ đây, những cây bồ công anh và cải bẹ xanh trên tầng 24 chính là giống cây đã biến dị trí tuệ.
Nếu bà cụ phát hiện ra khi rau cải lớn lên, bà có thể hái ăn thoải mái. Còn nếu bà không nhận ra, Phó Nhĩ Điệp cũng chẳng buồn nhắc nhở.
Sau khi xong xuôi, cô trở lại hành lang thì thấy bà cụ đang cầm một túi đồ chờ sẵn.
Cô bước đến gần: "Bà còn chuyện gì à?"
Bà cụ dường như hiểu rằng mình bị đề phòng, không nói nhiều, chỉ cúi xuống mở túi vải cũ kỹ.
Bên trong lại là hơn chục củ khoai tây đã nảy mầm, một bao lớn bột mè đen, cùng một hũ yến mạch to đùng.
Giọng bà cụ không còn khô khốc như trước, bà ấy nói nhỏ: "Bà muốn đổi ít trái cây với cháu, không biết có được không?"
Những thứ bà ấy lấy ra để trao đổi đều cần pha nước hoặc không thể ăn ngay.
Bà ấy không hỏi han chuyện riêng của Phó Nhĩ Điệp, chỉ đơn giản bày ra tất cả những gì mình có thể đổi.
"Chỉ cần đổi vài chai nước, mấy trái quýt vàng lúc nãy là được." Sợ cô khó xử, bà cụ chân thành nói,"Bao nhiêu thì cháu cứ tự quyết."
Bị bao vây bởi thây ma, bà cụ không ra ngoài được. Không có nước, có nhiều lương thực đến mấy cũng vô dụng.
Phó Nhĩ Điệp cụp mắt, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Cô hy vọng rằng, khi cô giúp bà cụ, cũng sẽ có ai đó giúp bà ngoại và dì của cô khi họ cần.
Dù biết mong muốn này không hề công bằng, nhưng cô vẫn muốn những người thân yêu của mình được bình an.
Cô lấy cho bà cụ một thùng nước, rồi dựa vào lượng ăn ước tính của bà ấy, đưa thêm 30 trái quýt vàng mà cô đã tích trữ gần đây.
Ở nhiệt độ này, quýt vàng có thể để được khoảng 15 ngày. Mỗi ngày bà cụ ăn hai, ba trái, chắc cũng cầm cự được một thời gian.
Về phần Phó Nhĩ Điệp, cô nhận được một túi đầy đồ khô. Bột yến mạch và hồ mè có thể làm bữa sáng, nhưng mớ khoai tây nảy mầm kia thì đúng là đau đầu. Cô chẳng có chỗ nào để trồng chúng cả.
Trong quá trình lùng sục từ tầng 16 đến tầng 24, cô đã gom góp được tổng cộng mười một cái chậu hoa. Nhưng đất trong chậu đều đã rắc đầy hạt giống kiếm được, chẳng còn chỗ nào để trồng khoai tây.
Chưa kể, ban công nhà cô cũng chỉ rộng tám, chín mét vuông. Ban đầu, góc xa nhất đã có một bồn cây lớn, trồng đầy đủ thứ rau quả, chiếm mất hai, ba mét vuông. Sau đó, cô lại thêm mười bảy chậu cây, cộng với cái hộp gỗ dùng để mang cây biến dị thông minh ra ngoài. Vậy là lại mất thêm hai, ba mét vuông nữa.
Cây cối ngày một lớn, khoảng cách giữa các chậu phải nới rộng. Đám cây biến dị phát triển vùn vụt, giờ thì cái ban công bé nhỏ này sắp không chứa nổi nữa.