Chương 17: Dị năng giả?

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:38

Rất nhanh sau đó, khi thấy bàn tay người đàn ông di chuyển trên tường, Phó Nhĩ Điệp lập tức hiểu ra. Đây là một dị năng giả! Móng tay của ông ta vô cùng sắc bén và cứng cáp, có thể cắm thẳng vào các kẽ nứt trên tường. Ông ta cứ thế mà leo lên! Nhìn thấy trong nhà chỉ có một mình cô, không gian yên tĩnh, ông ta bỗng nở một nụ cười kỳ dị, gõ nhẹ vào cửa sổ: "Em gái à, ở một mình sợ lắm đúng không? Mở cửa cho anh vào, anh sẽ bảo vệ em." Phó Nhĩ Điệp vô thức lùi lại. Người đàn ông này trông vô cùng nhếch nhác, người bê bết máu, cánh tay lộ ra toàn vết cào, vết cắn, nhìn một cái là biết ngay từng bị thây ma tấn công. Cô không chắc đây có phải là cư dân 14-1 hay không. Rất có thể ông ta là kẻ từ nơi khác đột nhập vào nhà, hoặc như bây giờ, trực tiếp uy hiếp chủ nhà để được vào! Người kia vẫn đu bám ngoài cửa sổ tầng 16, vẫy tay với cô. Nhưng vô tình, móng tay ông ta chạm vào mặt kính, kéo xuống một đường dài, để lại năm vết rạch sắc nhọn, gồ ghề đáng sợ! Phó Nhĩ Điệp siết chặt nắm tay. Rõ ràng, gã đàn ông này cố tình tìm cách ép cô lộ mặt. Xác nhận trong nhà chỉ có một cô gái yếu ớt, lão liền leo lên, định dùng vũ lực đe dọa. Phó Nhĩ Điệp hiểu rõ, nếu cô không đồng ý, ông ta sẽ đấm vỡ kính xông vào. Nhưng mà... cái loại người còn chưa vào nhà đã giở trò tính toán, đã bắt đầu đe dọa thế này, nếu thực sự vào được, ngoài việc cướp hết lương thực đẩy cô đến chỗ chết nhanh hơn, thì còn có thể làm gì khác nữa? Ừm, còn có thể làm nhục, hành hạ cô. Còn có thể bắt Mặc Chấp nấu lẩu, róc thịt mà ăn. Không được để ông ta vào nhà! Mặc dù nhìn có vẻ yếu mềm, nhưng Phó Nhĩ Điệp ngay lập tức đưa ra quyết định. "Gâu gâu gâu!!" Mặc Chấp chổng mông, trụ chân chắc nịch, đứng chắn ngay trước ban công mà sủa điên cuồng về phía gã đàn ông ngoài kia. Phó Nhĩ Điệp vội ngồi xuống, ôm chặt Mặc Chấp, nhẹ giọng dỗ dành. Gã đàn ông thấy thế, cười khẩy, bắt đầu lần nữa giơ tay lên cào vào cửa kính. Cô lập tức lên tiếng: "Được rồi! Tôi mở cửa cho ông vào!" Nói xong, cô ôm Mặc Chấp, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ bên cạnh ban công, nhét nó vào trong rồi khóa trái cửa lại. Sau đó, cô mới quay trở lại ban công. Gã đàn ông nhìn hết những hành động này của cô, đôi mắt nheo lại, trên môi nở một nụ cười giả lả, như thể chỉ là một người hàng xóm thân thiện đang tìm kiếm sự giúp đỡ. Phó Nhĩ Điệp chậm rãi bước tới cửa sổ. Tim đập điên cuồng. Mặt mũi trắng bệch. Cả người run lẩy bẩy như thể sắp ngã gục xuống bất cứ lúc nào. Nhưng cô vẫn bình tĩnh mở chốt, kéo cửa kính ra. Gã đàn ông hài lòng, nhếch mép cười, một chân đã đặt lên bệ cửa sổ chuẩn bị bước vào. Ngay khoảnh khắc đó— Phó Nhĩ Điệp giống như một con thỏ đang co mình nãy giờ, đột nhiên vụt lên như chớp, hai tay dồn lực đẩy mạnh ông ta! Khoảnh khắc đó như kéo dài vô tận. Cơ thể to lớn của ông ta mất thăng bằng, từ tầng 16 rơi xuống không trung. Ông ta trừng mắt đầy kinh ngạc, nhưng vẫn kịp bắt gặp ánh nhìn vừa kinh hoàng, vừa tuyệt vọng, nhưng cũng vô cùng quyết liệt của cô. Trong khoảnh khắc sinh tử, dị năng giúp ông ta phản ứng nhanh hơn người thường. Một tay chộp lấy cổ tay của Phó Nhĩ Điệp! Bàn tay gầy guộc, móng vuốt sắc nhọn chưa kịp thu lại, cắm sâu vào xương thịt cô! Cô cảm giác như kim loại cọ xát vào đá mài, răng rắc ghê rợn. Phó Nhĩ Điệp bị kéo mạnh về phía trước, vai va vào lan can, xương bả vai như bị xé toạc, cánh tay phải treo lủng lẳng bên ngoài cửa sổ, máu chảy ròng ròng. Tí tách... tí tách... Một chiếc xe lao vụt qua dưới đường, bánh xe quệt phải vệt máu, hòa lẫn với vô số vệt đỏ khác của tận thế. Gã đàn ông liếm liếm môi, đôi mắt híp lại như đang thưởng thức mỹ vị. Ông ta nhếch miệng cười, để lộ hàm răng vàng khè. Sau đó, ông ta đạp chân lên tường, không cần Phó Nhĩ Điệp kéo, tự mình bò lên, lợi dụng chính xương thịt cô làm bàn đạp. Phó Nhĩ Điệp đau đớn tột cùng, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng. Cô quờ tay trái ra sau, mò được một tấm ván gỗ, dồn sức nện mạnh xuống đầu ông ta! Bốp! Tấm ván gãy làm đôi. Những mảnh gỗ vụn cào xước mặt ông ta, nhưng vẫn không thể cản bước ông ta bò lên cửa sổ. Phó Nhĩ Điệp còn muốn với lấy cái búa, nhưng nó ở góc bồn hoa xa xa, cô với không tới. Gã đàn ông toàn thân nhuốm máu, vết thương chằng chịt, cuối cùng cũng leo lên bệ cửa sổ, đạp chân vào trong phòng. Ông ta đã vào được!