Chương 49: Cây cối đại chiến zombie

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Lao vào tòa nhà số sáu, cô lập tức đóng sầm cánh cửa mục nát lại. Bên cạnh có sợi xích sắt chưa khóa, Phó Nhĩ Điệp chẳng nghĩ nhiều, cứ thế quấn quanh tay nắm cửa mấy vòng rồi ba chân bốn cẳng lao lên lầu. Chân cô đã gần như không chịu nổi nữa rồi, không biết có thể chạy được bao nhiêu tầng, nhưng được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Bỗng dưng, ngón tay cô bị một cành cây nhỏ quệt qua. Giữa cơn chạy trốn thục mạng, Phó Nhĩ Điệp tranh thủ liếc xuống thì thấy cây khoai tây bé nhỏ trong chậu không biết từ lúc nào đã "ôm" mấy chiếc lá vạn niên thanh cuộn tròn to tướng. Phó Nhĩ Điệp khựng lại: "Cây vạn niên thanh đưa cho em à?" Cây khoai tây "gật đầu". Cô lập tức hiểu ra. Trước đây, mỗi khi đánh zombie bị thương, Phó Nhĩ Điệp đều quay về để căn nhà chữa trị. Cây vạn niên thanh không có năng lực chữa lành, nhưng rất chu đáo, luôn ấn giữ vết thương giúp cô. Dần dần, không biết do bị ảnh hưởng bởi căn nhà tiến hóa hay do nhiễm máu cô quá nhiều, mà lá của nó khi tách ra cũng có thể bám vào cơ thể để cầm máu. Nó chắc hẳn đang nghĩ rằng, nếu không ở bên cô, sẽ chẳng có ai giúp cô và người đàn ông này cầm máu nữa. "Cảm ơn nhé, khoai tây nhỏ. Cảm ơn cả cây thường xuân nữa." Cô dừng lại vài giây để lấy hơi. Cây thường xuân, thông minh thật đấy. Chỉ trong nháy mắt đã nhận ra quyết định của cô, rồi lập tức đưa ra sự trợ giúp. Giỏi lắm! Đúng là một đứa trẻ giỏi giang! Phó Nhĩ Điệp chợt bật cười: "Xem ra thường xuân đã tốt nghiệp mẫu giáo từ lúc nào rồi. Giờ là một bé cưng rất có năng lực đấy nhé!" Sau đó, cô đặt dị năng giả xuống, rồi bắt đầu... cởi quần áo của anh ta. Lúc làm, đầu óc cô chẳng nghĩ ngợi gì cả. Đơn giản là muốn đắp lá lên toàn bộ người anh ta để cầm máu và che bớt mùi máu tanh, tránh thu hút zombie. Nhưng càng dán lá lên, Phó Nhĩ Điệp càng cảm thấy... má mình hơi nóng lên rồi đấy. Máu me bê bết thế này, chẳng nhìn rõ đường nét cơ bắp, nhưng lúc dán lá lên, cô thật sự có thể cảm nhận được chỗ nào cần nở thì nở, chỗ nào cần lõm thì lõm, chỗ nào cần lớn thì lớn... Khụ! Cô ra sức nhắc nhở bản thân: đây không phải chiếm tiện nghi! Chỉ là cứu người! Là xử lý vết thương trong tình huống khẩn cấp! Mấy suy nghĩ tạp nham, bỏ hết ra khỏi đầu ngay! Phó Nhĩ Điệp nghĩ ngợi một lúc, cố gắng né tránh khu vực nhạy cảm khi quấn cho anh chàng kia một cái... váy cỏ. Lá cây không đủ nhiều. Miễn cưỡng quấn được bộ đồ lá xanh cho anh ta, nhưng đến vết thương trên tay mình thì lại chẳng còn lá để dùng. Khoai tây nhỏ giơ tay đè lên vết thương của Phó Nhĩ Điệp, như thể muốn nói rằng nó cũng có thể giúp. Cô bật cười: "Chị bứt hai cái lá của em được không?" Khoai tây nhỏ "gật đầu". Thế là cô tượng trưng đắp hai cái lá lên vết thương, rồi kéo tay áo xuống che lại, cố định chỗ đó, tạm thời ngăn mùi máu bốc ra. Xong xuôi, cô ném bộ đồ đẫm máu của anh chàng dị năng xuống dưới lầu, để bọn xác sống lôi ra phía sau tòa nhà mà cắn xé. Sau đó, cô lại vác cả người lẫn chậu cây chạy tiếp lên tầng. Chạy đến tầng mười, Phó Nhĩ Điệp rốt cuộc không chịu nổi nữa. Cô chọn một góc tương đối sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt người đàn ông xuống rồi cũng ngồi phịch xuống đất, mệt rã rời. Cô đặt khoai tây nhỏ ra phía trước: "Bảo vệ nhỏ ơi, hôm nay nhờ cậy vào em đấy!" Khoai tây nhỏ vỗ ngực bộp bộp, ra vẻ "chuyện nhỏ như con thỏ", tiện tay cho ra hai củ khoai, nhìn cứ như hai quả trứng gà đặt trong chậu. Phó Nhĩ Điệp bật cười híp mắt. Cô mang khoai tây nhỏ theo chính là vì điều này. Dù khoai tây không thể ăn sống, nhưng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc thế này, độc tố trong đó chẳng đáng gì so với hiệu quả chữa trị mà dị thực vật mang lại. Hơn nữa, khoai tây nhỏ đã biến dị, khoai của nó có độc hay không cũng chưa chắc. Cô cầm một củ lên, bẻ một miếng nhỏ, đưa vào miệng. Ừm... Hả? Sao lại giòn giòn, ngọt ngọt, có hơi giống khoai lang thế này? Phó Nhĩ Điệp kinh ngạc nhìn khoai tây nhỏ, nhưng nó lại chỉ vào cánh tay bị thương của cô. Chỉ thấy lá khoai tây trong tay áo đã thấm đầy máu, biến thành màu sẫm, nhưng rồi dần dần nhạt đi, hóa thành những đốm sáng li ti, theo một luồng sức mạnh nào đó tụ lại trên người khoai tây nhỏ. Khoai tây nhỏ "hự hự hự" một tiếng, lại sinh ra thêm một củ khoai. Củ khoai phát sáng nhè nhẹ. Phó Nhĩ Điệp: "..." Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, cô trầm tư suy nghĩ. Máu của cô... có tác dụng đặc biệt gì với thực vật biến dị và cả ngôi nhà kia sao? Chẳng lẽ cô có thể thúc đẩy chúng tiến hóa, rồi theo bản năng, chúng cũng muốn tiến hóa để bù đắp lại cho cô? Phó Nhĩ Điệp nhìn bàn tay lấm lem bụi bẩn vì chạy trốn, tiện tay lau vào chỗ sạch trên quần áo, rồi định cắn đầu ngón tay, nhỏ máu cho khoai tây nhỏ thử xem. Nhưng khoai tây nhỏ lập tức ngăn cô lại, còn "lắc đầu nguầy nguậy", ép cô thu tay về. Phó Nhĩ Điệp nhìn nó, trong mắt lóe lên chút dịu dàng mà chính cô cũng không nhận ra: "Ừ, tạm thời không thử nữa. Trước mắt cứ vượt qua kiếp nạn này đã." Dù sao, khoai tây chữa thương cũng không thể bằng ngôi nhà. Ăn xong nửa củ khoai, vết thương trên tay cô đã đóng vảy. Ăn thêm một củ nữa, chỗ sưng đỏ ở mắt cá chân cũng dịu đi đáng kể. Nhưng mà... cô cảm giác xương của mình, nếu không gãy thì cũng nứt rồi. Muốn hồi phục hoàn toàn vẫn phải về nhà mới được.