Chương 30: Bà lão nhí nhảnh

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Cô nghĩ ngợi một chút, đặt nó bên cạnh một khối thịt lớn hơn, rồi về nhà ôm mầm khoai tây đã hồi phục lên, cho nó ăn hết đống rác còn sót lại trên tầng, cuối cùng thu hoạch được ba củ khoai tây. Cô vui vẻ đổi sang dùng cỏ lan chi và hoa dành dành, dọn dẹp xuyên đêm hai tầng 20 và 21, đảm bảo không còn thây ma hay nguy hiểm nào khác rồi mới đặt cây sen đá vào một căn phòng có thi thể, để nó từ từ hấp thu. Tối đó, cô nghiền khoai tây làm món khoai tây nghiền, chia với cún con cùng thưởng thức. Ngoài ban công, cây quất lại chín thêm mười quả, đồng thời nhú ra mười lăm quả mới. Đám mầm khoai tây gieo trước đó chưa có thu hoạch, nhưng khoai lang thì đã cho ra hai củ, Phó Nhĩ Điệp thu hoạch và cất kỹ. Cây đào và cây anh đào cũng bắt đầu phát triển. Trong môi trường biến dị đặc biệt của ban công, chúng không mọc quá cao hay um tùm, nhưng nhìn chắc khỏe và đã bắt đầu ra quả, có lẽ bốn, năm ngày nữa là chín. Tất cả hoa màu trồng từ trái cây và thực phẩm dự trữ khi tận thế bắt đầu đều đang phát triển tốt. Chỉ có cà chua với dưa leo là mọc trên giàn nên phát triển hơi khó chịu, cứ chen chúc nhau. Phó Nhĩ Điệp đã không ít lần thấy hai đứa này quấn lấy nhau, xoắn xuýt không rời, chẳng biết là phản ứng tự nhiên của thực vật hay cũng bị biến dị thông minh giống cây trầu bà. Ngày nào sau khi dọn dẹp xong, cô cũng phải đóng vai cô giáo mầm non, tách tụi nó ra, chỉnh lại hướng dây leo, một đứa sang trái, một đứa sang phải. Vậy mà hôm sau, hai đứa nó lại quấn vào nhau, đánh nhau túi bụi. Phó Nhĩ Điệp từng nghĩ đến việc trồng đám rau củ nghịch ngợm này vào mấy cái bình hoa to đùng ở các tầng khác, giống như đã làm với lúa mạch trong bình. Nhưng rõ ràng, tụi nó không muốn. Cây trầu bà từng thử kéo thử, suýt nữa làm đứt luôn dây leo, vậy mà vẫn không lôi nổi cà chua và dưa chuột ra khỏi tiểu hoa viên trên ban công. Phó Nhĩ Điệp đành bó tay chịu thua. Kiểu như con người ấy, có thể sống tốt trong căn phòng ba mươi mấy độ, nhưng nếu được chọn thì ai lại không thích ngồi trong phòng máy lạnh chứ? Cà chua và dưa chuột nhất quyết không chịu đi, có lẽ không chỉ vì nhiệt độ, mà còn vì căn hộ 16-1 này an toàn hơn, không khí trong lành hơn. Căn hộ biến dị có thể điều chỉnh rất nhiều thứ, biết đâu cả chất đất trong hoa viên cũng nằm trong phạm vi kiểm soát của nó. Bằng không, ai giải thích được vì sao một người chẳng biết tí gì về trồng trọt như Phó Nhĩ Điệp, lại có thể khiến mọi loại cây đều lớn nhanh như thổi? Ngược lại, đám lúa mạch ở căn 16-7 thì lại là loại có trí tuệ biến dị. Khi bị mang đi, nó còn bé xíu, chẳng phản kháng được. Giờ đây, đành ấm ức sinh trưởng trong cái bình hoa, vất vả mãi mới nhú lên một chồi non, nhìn mà phát thương. Để dỗ dành nó, tiện thể làm một thí nghiệm, Phó Nhĩ Điệp ngày nào cũng đúng giờ tưới nước. Cô muốn kiểm chứng xem, nếu trồng cây biến dị ngoài căn hộ của mình, có thể mở rộng phạm vi bảo vệ của tòa nhà không. Cho đến hiện tại, chưa có dấu hiệu gì. Nhưng cô vẫn tiếp tục thử nghiệm. Ngày 7 tháng 8, Phó Nhĩ Điệp đã dọn dẹp đến tầng 23. Chỉ cần thêm một tầng nữa là toàn bộ từ tầng 16 đến tầng thượng sẽ được khai thông. Không biết là do đã quen mùi hay nhờ công tác dọn dẹp có hiệu quả, mà giờ đây không khí trên mấy tầng đã xử lý không còn hôi thối như trước. Ngay cả tầng 24, nơi chưa dọn dẹp, cũng không còn quá khó ngửi. Khoác lên người bộ quần áo rách rưới, Phó Nhĩ Điệp mang theo cỏ lan chi, thành thạo bắt đầu công việc từ căn 24-1. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ... Nhưng đến căn 24-4, cô bỗng nghe thấy tiếng động từ căn 24-5. Ngay lập tức, Phó Nhĩ Điệp dừng tay, siết chặt cây búa trong tay. Không khí oi bức như đông đặc lại. Cô liếc về phía căn 24-5, lặng lẽ lùi về sau, tránh khỏi phạm vi có thể bị nhìn thấy qua mắt mèo trên cửa.