Phó Nhĩ Điệp dở khóc dở cười, vừa bất lực lại vừa thấy buồn cười, vội vàng dỗ dành.
Mục tiêu của cô vốn không phải trầu bà, mà là bụi dây nhện bên cạnh, đang bị ép đến đáng thương.
Dây nhện này từ trước tận thế đến giờ vẫn giữ nguyên kích thước, chẳng lớn lên nổi, y như nhóc út trong "bé cưng sinh thái" vậy.
Phó Nhĩ Điệp đoán rằng, công việc chính của trầu bà là giúp quét dọn nhà cửa, hút hết rác rưởi bụi bẩn, nhưng các loài cây khác cũng có chức năng tương tự. Chỉ là ngay từ đầu chúng yếu thế hơn, về sau cũng không giành nổi những thứ mà Phó Nhĩ Điệp coi là rác nhưng chúng lại coi là dinh dưỡng, thế nên đành thu mình co cụm ở góc này.
Toàn bộ tầng mười sáu đã được cô dọn gần hết, chỉ còn một căn phòng cô không dám vào vì... mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Cô chắc chắn bên trong có xác người hoặc xác zombie đang phân hủy dưới cái nóng oi bức, có khi còn biến thành một vũng nước đen ngòm rồi cũng nên.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, cô không dám vào kiểm tra, liền muốn thử xem có cây biến dị nào chịu hợp tác với mình, hỗ trợ dọn dẹp trước không.
Không còn trầu bà độc chiếm spotlight, đám cây cối khác lập tức tranh nhau giành suất.
Trầu bà thấy vậy, tiện tay—à không, tiện lá—đập tan cuộc "đấu đá nội bộ" rồi nhổ bật một cây khoai tây con từ trong bồn đất, thả thẳng vào chậu cây nhỏ của Phó Nhĩ Điệp.
Cô trố mắt ngơ ngác.
Khoan đã, thì ra rút nguyên rễ như vậy cũng có thể vừa thô bạo vừa gọn gàng thế này sao?
Cô để ý thấy, trầu bà không chọn cây to nhất hay bé nhất, mà rút đúng một cây bình thường nhất, không nổi bật cũng chẳng yếu ớt.
Ngay khi cây khoai tây con được đặt vào chậu, nó lập tức lắc lư đầy vui vẻ, bộ rễ nhanh chóng bám chặt xuống đất.
Đây... đây chẳng phải cũng là một cây biến dị có tư duy như "bé cưng sinh thái" hay sao?!
Phó Nhĩ Điệp sốc nặng!
Dù vẫn chưa tin nổi vào mắt mình, cô vẫn cẩn thận bế chậu khoai tây, tiến đến trước cánh cửa căn phòng bốc mùi nặng nề kia, đặt nó xuống đất...
Khoai tây vừa chạm đất đã chậm rãi duỗi rễ vào bên trong căn phòng.
Phó Nhĩ Điệp không muốn nhìn.
Cô biết rõ, nếu thấy cảnh tượng trong đó, cô chắc chắn sẽ gặp ác mộng, sẽ buồn nôn đến lộn ruột.
Nhưng mà... cô cũng tò mò.
Vậy nên cuối cùng vẫn ghé sát cửa, len lén nhìn vào trong.
Chỉ một giây sau, cô lập tức nhào ra hành lang, cúi người nôn khan.
Bên trong, thi thể đã không còn hình dạng con người, nội tạng vương vãi khắp nơi, hỗn loạn dính đầy mặt đất, hiển nhiên là từng bị tang thi xé xác.
Những mảng tóc còn dính da đầu, một con mắt rơi ra ngoài, trừng trừng hướng về phía cửa, như thể đang nhìn chằm chằm vào cô, hoặc có lẽ là đang nhìn mọi kẻ qua đường trên thế gian này.
Phó Nhĩ Điệp nôn đến trời đất đảo lộn.
Đây chính là mạt thế, cô cần phải quen dần với nó.
Nghĩ vậy, cô cắn răng quay đầu lại, ép bản thân nhìn lần nữa.
Và ngay sau đó—
Cô lại lao ra ngoài.
Cơ thể phản ứng mạnh mẽ, run bần bật, nôn thốc nôn tháo.
Những quả quất vàng óng ăn lúc sáng đã hòa cùng dịch vị, đau rát cả thực quản.
Mắt mũi dàn dụa, cô dùng tay áo rách bươm lau đại, rồi tiện tay vứt xuống, che đi đống ói mửa.
Hít sâu, đứng dậy, lần thứ ba tiến sát vào căn phòng.
Nhưng đúng lúc này, cô cảm giác vạt áo bị ai đó kéo nhẹ.
Ngoảnh đầu lại—
Là dây trầu bà quen thuộc.
Một chiếc lá xanh nhỏ vươn ra hết mức, nhẹ nhàng níu lấy áo cô.
Như muốn nói: "Không sao đâu, không cần đối mặt cũng được, bọn em vẫn luôn ở đây mà."
Mắt Phó Nhĩ Điệp cay xè.
Cô nghĩ, nước mắt hai mươi mấy năm qua của mình đã cạn khô trong hai tháng này rồi.
Thế nhưng vừa nãy, ngay lúc này, cô vẫn không kìm được mà òa khóc.
Cô cúi xuống, khẽ vuốt ve lá trầu:
"Cảm ơn em. Có em thật tốt."
Trầu bà dường như hiểu được, lại nhẹ nhàng cọ cọ vào tay cô.
Nhưng ngay sau đó, nó dần ngả vàng.