Chương 18: Kẻ xâm nhập!

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:38

Phó Nhĩ Điệp đau đến mức gần như mất hết cảm giác ở cánh tay phải. Cả bả vai và cánh tay của cô đều bị móng vuốt sắc nhọn của gã đàn ông xé rách, máu nhỏ xuống sàn thành vệt dài. Cô cứ nghĩ có thể đẩy hắn rơi xuống lầu một cách gọn gàng, ai ngờ phản xạ và sức mạnh của dị năng giả lại đáng sợ đến thế. Coi trời bằng vung rồi! Phó Nhĩ Điệp lùi sang bên, cố gắng vươn tay với lấy cây búa ở góc tường. Nhưng gã đàn ông kia đã nhìn thấu ý đồ của cô. Ông ta giơ tay vung một cái tát trời giáng, khiến đầu cô lệch sang một bên, khóe miệng rỉ máu. "Con mẹ nó! Dám chơi bố hả?!" Chửi xong, ông ta nhấc chân đạp thẳng vào ngực cô. Phó Nhĩ Điệp bị đá văng vào bồn hoa. Lần này, tiếng "rắc" vang lên không phải ảo giác, mà là thật sự có xương gãy! Cô hoa mắt chóng mặt, hơi thở trở nên đứt quãng. Mỗi lần hít vào, từng mảnh xương vỡ như thể đang đâm vào nội tạng cô. Một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng. Nhưng gã đàn ông kia không có ý định dừng tay. Ông ta túm tóc Phó Nhĩ Điệp, đập đầu cô vào tường liên tục. "Rầm! Rầm! Rầm!" Cả ban công rung lên vì lực va chạm. Cô cố vươn tay chộp lấy mặt ông ta, nhưng tay cô ngắn hơn, căn bản không với tới. Đầu gối của gã đàn ông húc mạnh vào lồng ngực cô một cú chí mạng. Cơn đau như muốn nghiền nát tất cả, khiến Phó Nhĩ Điệp co quắp người lại theo bản năng. Trong phòng ngủ, Mặc Chấp tru lên đầy thê lương, điên cuồng cào vào cửa gỗ, phát ra những tiếng rít ken két. Nhưng gã đàn ông hoàn toàn không quan tâm. "Hừ! Mày nghĩ mày là ai?" Ông ta siết chặt tóc cô, ép cô ngửa mặt nhìn ông ta: "Bố đây là dị năng giả! Bố chịu đến đây ở là phúc phần cho mày rồi, còn dám giở trò hại bố? Đồ ngu! Nhìn không ra tình hình à?! Từ bây giờ, bố chính là ông trời của mày!" Nói xong, ông ta phì một bãi nước bọt xuống đất, rồi hất cằm nhìn quanh: "Sống cũng sung sướng nhỉ? Ngày nào cũng mở điều hòa hả? Bố còn chưa được hưởng, cái con yếu nhớt như mày lại dám xài điều hòa?! Mẹ nó chứ, tắt ngay đi!" "Bốp!" Phó Nhĩ Điệp gục đầu xuống đất, cú va đập khiến cô choáng váng. Cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, chỗ nào cũng nhức nhối như bị xé toạc. Tiếng chó sủa dữ dội kéo cô về thực tại. Lúc này, quần áo trên người không biết bị xé rách từ bao giờ, còn gã đàn ông kia thì bắt đầu cởi quần. Ý đồ của ông ta quá rõ ràng. Phó Nhĩ Điệp chợt nhớ đến những tin tức từng đọc trên mạng, những mẩu tin ngắn ngủi về viễn cảnh hỗn loạn vào rạng sáng. Nhưng không ai nhắc đến dị năng. Có thể không phải là không biết, mà là không dám nói. Virus thây ma không lựa chọn con người dựa trên đạo đức hay thân phận. Dị năng cũng vậy. Bạn sẽ không bao giờ biết được người sở hữu dị năng trước mặt là thiện hay ác. Sau hai mươi ngày tận thế, đa số người sống sót đều hiểu rõ: giữa con người với nhau, không phải giúp đỡ mà là cạnh tranh. Những người tìm được nơi trú ẩn sẽ không muốn cho ai vào. Những kẻ muốn vào sẽ gây ra tiếng động, tranh giành từng chút thức ăn. Xe thì có hạn, không gian trong xe cũng có hạn. Nếu muốn chở nhiều thức ăn và nhiên liệu hơn, thì phải loại bỏ những người không cần thiết. Nếu gặp người thường, vẫn còn có cơ hội giành giật. Nhưng gặp phải dị năng giả thì sao? Người đưa ra thông báo có thể làm gì? Nói thẳng ra để những người đang lẩn trốn hoảng loạn hơn, lo sợ dị năng giả xông vào cướp bóc? Hay thừa nhận sự tồn tại của họ, cố gắng tìm kiếm sự bảo hộ, để rồi bị vứt bỏ? Có lẽ chính quyền đã nhận ra đa phần dị năng giả không mang lại lợi ích gì cho người thường. Thay vì khiến mọi người hoảng loạn hơn, họ tập trung hướng dẫn cách sinh tồn cơ bản: ăn, uống, trú ẩn, di chuyển... giúp càng nhiều người sống sót càng tốt. Số lượng dị năng giả chắc chắn không nhiều. Có thể chỉ một trên một nghìn người.