Chương 22: Ác mộng và giông bão

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Từ sau khi tên dị năng giả kia chết, không ai khác đến quấy rầy cô nữa. Phó Nhĩ Điệp hy vọng cuộc sống này có thể kéo dài mãi, cho đến ngày cô hết lương thực và lặng lẽ nhắm mắt. Những cơn ác mộng đêm khuya chẳng là gì so với căn phòng ấm áp và máy lạnh mát rượi. Thế nhưng, cảm xúc của con người... cũng thất thường như thời tiết vậy. Đầu tháng Bảy, thành phố C đón một trận mưa bão. Bầu trời phủ đầy mây đen. Gió lớn gào thét, cuốn theo vô số đồ đạc bay loạn xạ, tạo ra những tiếng va đập ầm ầm khắp nơi. Sấm chớp đan xen, bầu trời như bị một thanh kiếm khổng lồ bổ đôi, sau đó từ từ khép lại, rồi lại bị xé toạc ra lần nữa. Phó Nhĩ Điệp đột nhiên cảm thấy cánh tay, bả vai, lồng ngực của mình đau nhói. Vết thương của cô đã lành, vận động cũng không gặp vấn đề gì, hoàn toàn không có tổn thương nội tạng. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô lại như quay về buổi sáng hôm đó— Một gã đàn ông thò đầu qua cửa sổ, nở nụ cười quái dị, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào cô... Hiện thực và ác mộng đan xen, Phó Nhĩ Điệp cứ có cảm giác ngoài cửa sổ có một dị năng giả đang rình rập. Chúng nhe răng cười, để lộ hàm răng vàng khè, bốc mùi hôi thối. Rõ ràng mang hình hài con người, có nhận thức, nhưng còn đáng sợ hơn cả thây ma. Chúng như ác quỷ chờ thời, lúc nào cũng sẵn sàng xông vào. Mà cô, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ có thể mặc cho người ta đánh đập. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần nghịch dại bị người nhà vỗ một phát vào lưng, Phó Nhĩ Điệp chưa từng bị đánh bao giờ. Chỉ có mỗi lần đó thôi mà cô nhớ mãi, bắt người nhà dỗ dành, tặng một đống kẹo thì mới chịu nguôi. Nhưng bây giờ, lúc nào cô cũng có thể bị dị năng giả xông vào giết chết. Cô ôm chặt cánh tay, ngồi co ro bên cạnh ghế sofa, nhìn ra cửa sổ trong màn đêm u ám, nhưng không dám xác nhận xem bóng dáng ẩn nấp ngoài kia là thật hay chỉ là ảo giác do cô tưởng tượng ra. Chỉ lặng lẽ tắt điều hòa, tắt đèn, đứng trong cơn mưa bão cả đêm. Hôm sau, mưa đã ngớt. Phó Nhĩ Điệp mở cửa sổ ban công. Hơi nóng, ẩm ướt, mùi hôi thối của tận thế lập tức tràn vào. Cô hít một hơi, lấy hết can đảm thò đầu ra ngoài nhìn. Không có ai cả. Cô không rời đi mà cố tình đứng sát cửa sổ, để mặc cho mưa hắt vào người. Cô muốn mạnh mẽ hơn. Muốn trở thành một dị năng giả. Mưa, bức xạ, virus... Dù vật dẫn để kích phát dị năng là gì, thì cũng hãy cho cô một cơ hội. Một cơ hội để xé nát cơn ác mộng này. Những giọt mưa táp lên gương mặt trắng nõn của cô, giống như những giọt nước mắt vỡ tung. Ngày 10 tháng 7, tận thế đã giáng xuống hơn một tháng. Phó Nhĩ Điệp không còn sinh hoạt theo giờ giấc bình thường nữa. Ban đêm trằn trọc không ngủ được, ban ngày thì mơ mơ màng màng bù giấc. Đến khi đến giờ ngủ, cô lại thức trắng đến sáng. Ngày nào cô cũng dầm mưa, mong rằng mình sẽ biến dị. Nhưng, đến khi cô không thèm đóng cửa sổ nữa, đến mức mấy mầm khoai tây và cây ăn quả cô trồng sắp bị mưa dập chết, mà cô vẫn chưa thấy bản thân có gì thay đổi. Hôm nay, cô đóng cửa sổ lại, ngồi phịch xuống đất như con gà rớt nước. Bộ rễ của đám cây xanh quét qua ban công, hút sạch nước mưa, bụi bẩn, bùn đất. Chỉ mất mười lăm phút, cái ban công lộn xộn đã trở lại trạng thái sạch sẽ. Cửa kính trượt của ban công tự động mở ra, điều hòa cũng được bật lại. Căn phòng dần dần trở nên thoải mái hơn. Nhưng Phó Nhĩ Điệp vẫn cảm thấy lạnh. Cô vào phòng tắm xả nước nóng, tắm rửa một trận, ra ngoài chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên. Con số 30 độ C nhấp nháy trên màn hình, hơi quá mức bình thường một chút. Cô miễn cưỡng cảm thấy đỡ lạnh hơn, rồi lại chui vào ghế sofa, quấn chăn điều hòa, cuộn tròn người lại. Ngày 10 hàng tháng là ngày khu cô ở thu tiền điện nước. Thấy con số 10 trên màn hình điện thoại, cô theo phản xạ mở ứng dụng thanh toán, nhưng rồi lại lặng lẽ tắt đi.