Chương 48: Cây cối đại chiến zombie

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Anh ta có thể điều khiển kim loại bắn về phía đám zombie. Ngay cả khi súng đã hết đạn, anh ta vẫn có thể nhấc những viên đạn rơi vãi trên mặt đất, tiếp tục bắn ra như thường. Mà đáng sợ hơn, những viên đạn do anh ta điều khiển còn có sức xuyên thấu mạnh hơn cả khi bắn trực tiếp từ súng! Lớp da dày cui của lũ zombie có thể cản được đạn súng nhưng lại không chống nổi đạn do anh ta điều khiển. Chỉ là, dùng hoài thì đạn cũng bị mài mòn, vỡ vụn. Vì vậy, anh ta chỉ dùng đạn để quấy nhiễu, còn chủ yếu vẫn là dùng... nắm đấm! Phó Nhĩ Điệp đứng xem mà tam quan sụp đổ. Cái gì vậy? Sao đến thời đại này rồi mà cú đấm của dị năng giả còn lợi hại hơn cả kim loại vậy trời?! Rốt cuộc anh ta có bao nhiêu loại dị năng đây? Cô kéo theo cái chân bị thương đã bắt đầu sưng tấy, nhanh chóng thu gom hết kim loại có thể tìm thấy trên tầng hai, rồi chạy ra cửa sổ. "Bắt lấy này!" Mặc kệ anh ta có nghe hay không, Phó Nhĩ Điệp dốc toàn lực ném hết đống chảo nồi, sắt vụn, đồng nát về phía anh ta. Nhờ có mấy tháng luyện tập cùng với việc được căn nhà "bồi dưỡng", thể lực cô đã tiến bộ vượt bậc. Khoảng cách bảy, tám chục mét, nhờ có độ cao trợ lực, cô có thể ném gần đến nơi. Dị năng giả kia liếc nhìn về phía cô một cái, sau đó nhanh chóng di chuyển đến gần hơn, giữ khoảng cách ba, bốn chục mét với tòa nhà số bảy. — Đó cũng chính là giới hạn ném của Phó Nhĩ Điệp. Cô lập tức hiểu ý, càng xác nhận suy đoán của mình là đúng. Thế là cứ mỗi mười phút, cô lại chạy đi lục lọi tìm thêm sắt thép, rồi quay lại ném cho anh ta. Dù là búa, rìu hay khóa cửa hỏng, khung gương sắt... qua tay dị năng giả, tất cả đều có thể biến thành vũ khí giết chóc. Đánh gãy thì đổi sang cái khác! Đến lúc khoảng cách gần hơn, Phó Nhĩ Điệp mới phát hiện, hóa ra anh ta không phải tay không mà đánh nhau với zombie. Ngón tay anh ta có đeo nhẫn sắt, cẳng tay quấn thêm tấm bảo hộ kim loại. Xem ra, dị năng của anh ta không chỉ điều khiển kim loại mà còn có thể gia cố chúng, mới có thể đấu tay đôi với con zombie kia. Cô lục tung cả tòa nhà, thậm chí tháo cả bản lề cửa tủ, ném hết xuống dưới cho anh ta. Cuối cùng, đến lúc Phó Nhĩ Điệp đang cân nhắc xem mình có thể ném cánh cửa tủ lạnh nặng trịch đi bao xa, thì... "Bốp!!!" Cái đầu cứng như đá của con zombie kia cuối cùng cũng nổ tung. Thắng rồi!!! Phó Nhĩ Điệp mắt sáng rỡ, suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên hoan hô. Từ xa, cô vẫy tay với dị năng giả, còn giơ tay lên làm động tác vỗ tay khen ngợi. Trời ạ, dị năng giả tốt vẫn còn tồn tại trên đời! Không phải ai cũng giống cái tên dị năng giả khốn nạn ngày trước, kẻ lợi dụng năng lực của mình để uy hiếp người khác! Cô vui vẻ nghĩ xem có nên kéo anh ta về tòa nhà số bảy hay không. Nhưng còn chưa kịp quyết định, thì dị năng giả kia đột nhiên... "Bịch!" Ngã lăn ra đất, bất động tại chỗ. Hơn nữa, từng tấc da trên người anh ta bắt đầu rách toạc, máu chảy xối xả. Chớp mắt đã biến thành một "người máu". Phó Nhĩ Điệp: ... ? Đám zombie đang lờn vờn quanh tòa nhà số bảy: ... Hơi thở áp đảo của con zombie đặc biệt kia biến mất, thay vào đó là mùi máu tươi hấp dẫn chết người. Mùi này còn đậm đặc hơn, yếu ớt hơn, dễ dàng săn được hơn! Thế là, đám zombie đồng loạt quay đầu, ùn ùn kéo về phía dị năng giả. Tim Phó Nhĩ Điệp thắt lại. Anh ta chỉ cách đây có ba, bốn chục mét thôi! Mấy con zombie này đã có thể đi lại như người, chỉ cần chưa đầy ba mươi giây là chúng sẽ xé xác anh ta ra thành mảnh vụn! Làm sao bây giờ?! Bỏ mặc anh ta? Nhưng vừa rồi anh ta đã cứu cô. Vậy có nên liều mạng cứu anh ta không? Cứu bằng cách nào?! Phó Nhĩ Điệp nghiến răng, đột nhiên đưa tay quệt lên phần tường nhọn bên ngoài cửa sổ. Một vết rách dài hai mươi centimet lập tức xuất hiện, máu chảy ròng ròng. Cô giơ cánh tay đẫm máu lên, hét lớn: "Lại đây! Tao ở đây nè! Lên mà ăn tao đi!!!" Vì đã lâu không hét to, giọng cô có chút khàn khàn, hơi run rẩy. Nhưng chẳng sao cả, miễn là đám zombie kia nghe thấy! Hành động của Phó Nhĩ Điệp quả thực đã thu hút sự chú ý của lũ zombie. Máu từ vết thương của Phó Nhĩ Điệp chảy ra rất nhiều, nhỏ từng giọt xuống từ bệ cửa sổ tầng hai, rơi vào giữa đám xác sống, kích thích cơn đói khát của chúng. Thế là, sự thèm ăn của chúng lập tức chuyển hướng sang người có siêu năng lực đang chảy máu nhiều hơn. Phó Nhĩ Điệp: ... Thấy lũ zombie ở hàng đầu tiên chỉ còn cách người đàn ông kia vỏn vẹn hai mươi mét, Phó Nhĩ Điệp cắn răng, giật lấy chậu cây khoai tây vốn thích ngồi trong đó để cùng cô di chuyển, rồi nhảy thẳng từ tầng hai xuống, lao về phía dị năng giả. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm giác như có một vệt màu xanh lướt qua, quệt nhẹ lên cây khoai tây. Không kịp để tâm, Phó Nhĩ Điệp tiếp tục lao điên cuồng về phía người đàn ông kia. Khi đến nơi, cô chẳng nói chẳng rằng, vác thẳng anh ta lên vai như thể đang khiêng một bao tải, rồi nhắm thẳng hướng tòa nhà số sáu mà chạy. Tòa số sáu đã được dọn sạch zombie, là nơi an toàn nhất trong khu, chỉ sau tòa bảy – nhà của cô. Một tay khiêng dị năng giả, một tay ôm chặt chậu cây khoai tây, vậy mà tốc độ của cô vẫn nhanh hơn zombie một bậc.