Chương 44: Chiến trường không thể chạm tới

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Cây trầu bà vốn ở phòng 16-1, vậy mà không biết bằng cách nào, nó lại phát triển nhanh hơn đám "trẻ mẫu giáo" khác, sớm nhất bò xuống tận tầng một. Trong khi các bé lớp chồi còn đang chờ suất "cơm hộp", thì bộ rễ của nó đã bén vào đất, tìm đến bồn hoa trong khu chung cư, bắt đầu bám rễ, đâm chồi và tự kiếm ăn. Nó không tham gia vào bữa tiệc thịnh soạn hai ngày một lần với thịt thây ma, mà lẳng lặng dọn sạch tầng trệt của tòa nhà số bảy, nuốt trọn những thứ rác rưởi chẳng ai cần. Ví dụ như kính vỡ rơi xuống từ các cửa sổ sau những trận cuồng phong, hay đống cỏ cây khô héo không còn sức sống. Thậm chí, cả đống rác sinh hoạt mà mấy kẻ sống sót trong những ngày đầu tận thế tiện tay ném xuống, lẫn bầy muỗi mòng đáng ghét, đều trở thành bữa xế của nó. Trong khi đó, Phó Nhĩ Điệp vẫn bận rộn kéo thù hận, dẫn dụ thây ma và ghi chép tình hình xung quanh tòa số bảy. Cô nhận thấy trầu bà ngày càng lớn, thậm chí đã ôm trọn cả tầng 16. Ngày nào tưới nước cho đám kê ở phòng 16-7, cô cũng nhận được mấy cái quơ lá than phiền: "Tôi không tắm nắng được!" Dĩ nhiên, cô cũng nhận ra sự thay đổi ở tầng trệt. Thành thật mà nói, trầu bà làm đại ca của nhóm trẻ nhà kính là có lý do cả đấy! Mấy đứa khác còn đang tự hào về cơ chế sinh trưởng mới của mình trong căn phòng ngập nắng ở 8-8, thì "đại ca" đã chuồn ra ngoài tìm thú vui rồi! Phó Nhĩ Điệp cố tình giấu nhẹm vị trí của trầu bà, không chỉ cho đám nhỏ. Vậy nên, tận đến cuối tháng 10, khi bọn trẻ đã chén sạch đám thây ma của tòa số sáu, chúng mới để ý đến cái cây trong vườn. Cái cây ấy trông rất giống trầu bà. Cây sen đá phổng phao ở tầng hai, tự tin vì có địa lợi trong tay, sắp làm đại ca mới: ? Cặp đôi dưa chuột và cà chua vẫn đang đánh nhau tưng bừng: ?? Cây dây nhện thường xuyên bị sai vặt nên lúc nào cũng tranh ăn: ??? Này, cậu làm người đi chứ! Không đúng, cậu có phải người đâu mà bảo làm! Thế là, trong không khí vui vẻ đầy ắp sự... bất lực, tháng 10 chính thức khép lại. Có một chiếc xe chạy từ trong thành phố ra ngoài, khi đến cổng khu chung cư thì nổ lốp. Từ trong xe, một người đầy máu bò ra ngoài. Anh ta cố gắng khởi động mấy chiếc xe bị bỏ lại gần đó nhưng vô ích, đành lê thân vào trong khu. Anh ta không đến tòa số bảy, Phó Nhĩ Điệp cũng mặc kệ. Đoán chừng giờ anh ta đã gia nhập đội quân thây ma rồi. Sau khi ăn sạch thây ma ở tòa số sáu, cô quyết định chuyển hướng sang tòa số năm. Ngày đầu tiên vô cùng thuận lợi. Nhưng sang ngày thứ hai, cô đột nhiên có cảm giác bị theo dõi rất mãnh liệt. Ban đầu cô nghĩ mình nhạy cảm quá, vẫn tiếp tục kéo theo ba mươi con thây ma về như thường lệ. Thế nhưng, tối đó nằm trên giường, càng nghĩ càng thấy không ổn. Dạo gần đây không có thây ma biến dị, cũng chẳng có dị năng giả nào đến quấy rối, cuộc sống của cô cứ thế mà yên bình trôi qua. Ngày ngày trồng cây, nuôi cỏ, chỉ thiếu mỗi việc nuôi mèo, thả chim là thành dưỡng lão thật rồi! Nhưng suốt thời gian ở tòa số sáu, cô không hề gặp tình huống như thế này. Sao vừa bước qua ranh giới giữa tòa sáu và tòa năm, lại lập tức thấy khác biệt rõ ràng đến thế? Nếu chỉ là thây ma bình thường, chúng tuyệt đối không thể khiến cô có cảm giác nguy hiểm mạnh như vậy. Thế là, Phó Nhĩ Điệp quyết định tạm ngừng hành động, chỉ ở nhà quan sát tình hình tòa số năm. Cô đoán, kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối chính là người sống sót toàn thân đẫm máu kia. Bị thương nặng đến mức đó mà không chết, lại còn sống sót giữa đám thây ma ở tòa số năm để dưỡng thương, đủ thấy anh ta là một dị năng giả cực kỳ mạnh. Nhưng mà... giờ cô cũng chẳng còn sợ nữa. Đánh không lại thì chạy cũng được chứ gì? Với tình trạng thương tích như thế, Phó Nhĩ Điệp không tin anh ta có thể vượt qua đống thây ma kia mà nhào ra xử cô. Dù vậy, để cẩn thận, mấy ngày sau cô vẫn không ra ngoài, chỉ lặng lẽ ở trong nhà quan sát tình hình bên ngoài. Tòa nhà số năm vẫn im ắng. Phó Nhĩ Điệp không định tiếp tục đợi nữa, cô đổi hướng, quyết định đi "dụ" bầy thây ma từ tòa nhà số tám. Nhân tiện, cô cũng giao cho trầu bà một nhiệm vụ. "Thấy tòa nhà kia không?" Cô chỉ vào tòa số sáu,"Bên trong đã được dọn gần sạch rồi, nhưng chắc vẫn còn nhiều đồ ăn lắm. Em qua đó trước, chọn thứ mình thích, tiện thể chiếm địa bàn luôn. Sau đó tụi mình sẽ sang, mở rộng không gian hoạt động!" Trầu bà rung rung chiếc lá, như thể gật đầu. Phó Nhĩ Điệp xoa xoa "đầu" nó, sau đó quay bước đến tòa số tám. Công việc "dẫn dụ thây ma" đã quá quen thuộc với cô, nhắm mắt cũng biết cách không gây náo loạn nhưng vẫn có thể thu hút được một phần bọn chúng. Thế nhưng, cô cứ có cảm giác như đang bị ai đó theo dõi. Cảm giác này càng ngày càng mạnh, đến mức ngày 17 tháng 11 thì lên đỉnh điểm. Cô gần như chắc chắn rằng tên dị năng giả kia đói đến phát điên rồi. Nếu không phải xung quanh có bầy thây ma cản trở, hắn đã lao ra mà nuốt chửng cô mất. Phó Nhĩ Điệp bực bội ra mặt, công việc dụ thây ma cũng chểnh mảng hơn, mới kéo được hơn chục con đã vội quay về. Ngày 19, trời bắt đầu lất phất mưa. Cô đội mũ, như thường lệ đi "dẫn dụ thây ma". Dạo này nhiệt độ giảm nhẹ, ban ngày chỉ khoảng 25 độ. So với các năm trước, tháng 11 năm nay vẫn khá nóng. Nhưng so với mùa hè kéo dài suốt tận bây giờ, nhiệt độ này có thể xem là dễ chịu rồi.