Những cái xác kinh hoàng đã được dọn sạch, căn phòng trông gọn gàng hơn hẳn.
Cây khoai tây đã lớn lên, giờ yên vị trong chậu như đang say giấc.
Trên mặt đất, hai củ khoai tây sạch sẽ vừa mới nhô lên, tròn trịa, mập mạp, nhìn mà muốn cưng nựng!
Phó Nhĩ Điệp nhẹ nhàng nhặt lấy khoai tây, rồi ôm cả chậu cây vào lòng.
Đây đúng là một bất ngờ quá lớn!
Lương thực của cô có hy vọng rồi!
Cây khoai tây và cây trầu bà sau khi ăn no sẽ có thời gian nghỉ ngơi để lớn lên, trong thời gian đó, chúng không thể "đi làm" được.
Thế là Phó Nhĩ Điệp bèn chạy đến tìm cây trầu bà, hỏi xem còn loại cây đột biến nào khác trong nhà có thể mang theo ra ngoài không.
Cây trầu bà lượn một vòng, cuối cùng chọn ra một hạt giống từ đống hạt mà Phó Nhĩ Điệp mang về hôm qua.
Hạt giống này chưa nảy mầm, trông chẳng có gì đặc biệt, nhìn hao hao như hạt kê, nhưng cô cũng không dám chắc.
Vì nó quá nhỏ bé và yếu ớt, nên cô không cảm nhận được chút dao động nào từ nó.
Nhưng đã là thứ cây trầu bà chọn ra, chắc chắn không phải hạng tầm thường!
Trong nhà không còn chậu cây dư nào, Phó Nhĩ Điệp quyết định trồng nó vào chiếc bình hoa cỡ đại ở căn hộ 16-7, vốn nặng đến mức không thể di chuyển.
Nhờ buổi "liệu pháp sốc tinh thần" ngày hôm qua, hôm nay Phó Nhĩ Điệp đã có thể ung dung quay lại tầng 16, lục soát những góc hôm qua còn chừa lại vì ám ảnh đống tay chân rơi vãi.
Lần này, cô tìm được kha khá món có thể tận dụng làm chậu trồng cây.
Cây trầu bà, dương xỉ và vài giống cây đột biến khác có thể sinh trưởng dù chỉ có một lớp đất mỏng, còn những cây bình thường như hoa dành dành, cỏ lan chi, nếu không thể tìm thêm cây đột biến nào, Phó Nhĩ Điệp cũng định mang theo ra ngoài, vừa kiếm đồ ăn vừa kết hợp dọn dẹp.
Xác nhận tầng 16 đã sạch sẽ, cô bắt đầu tiến lên tầng 17.
Tình hình ở tầng 17 cũng không khác mấy, chỉ có ba căn hộ vẫn còn cửa đóng kín, chưa bị phá vỡ.
Lần này, Phó Nhĩ Điệp mang theo cỏ lan chi.
Khác với cây khoai tây, cỏ lan chi linh hoạt hơn rất nhiều, sức ăn cũng khủng hơn!
Mới lục lọi được một nửa căn phòng, Phó Nhĩ Điệp đã thấy cỏ lan chi hí hửng vươn lá, chuẩn bị "càn quét" sang phòng bên cạnh!
Phó Nhĩ Điệp lúc nào cũng phải để mắt đến cỏ lan chi, hễ thấy nó có dấu hiệu chạy loạn là phải túm lại ngay, chẳng khác gì trông trẻ con nghịch ngợm. Cô tìm chỗ an toàn đặt nó xuống, để nó tiếp tục "dọn dẹp" cho gọn gàng.
Hai căn phòng đầu tiên, Phó Nhĩ Điệp vẫn còn phải tự tay xử lý mấy mảnh thi thể.
Nhưng tám phòng phía sau thì cô vào chỉ thấy sạch bong kin kít, đến cả bụi cũng chẳng còn bao nhiêu.
Cỏ lan chi ăn no căng bụng, thậm chí còn muốn ợ một cái cho nhẹ.
Phó Nhĩ Điệp vội bế nó về lại phòng 16-1, đặt ra ban công, rồi tự mình tiếp tục dọn dẹp tầng 17.
Hôm sau, cô dẫn hoa dành dành lên tầng 18, lặp lại y như cũ.
Sang ngày thứ ba, cô đưa cây sen đá lên tầng 19.
Hôm nay hơi trục trặc một chút.
Cây sen đá trông vừa đáng yêu vừa tròn vo, nhưng hệ rễ của nó cũng y như vẻ ngoài—lùn tịt và ngắn ngủn, không bò ra xa được.
Phó Nhĩ Điệp đặt hộp nhỏ có cây sen đá xuống cạnh một mảnh thi thể.
Mãi tận một tiếng đồng hồ sau, nó mới lề mề duỗi bộ rễ cứng cáp nhưng thiếu linh hoạt của mình ra để hấp thu.
Phó Nhĩ Điệp cũng không lo nó sẽ hứng chí nhảy tưng tưng vào chỗ nguy hiểm, nên thoải mái làm việc khác.
Đợi cô lục soát xong cả tầng, cây sen đá cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ miếng thi thể to bằng chai nước.