Phó Nhĩ Điệp nhận lấy cái "bánh tét không khí", xé một khe nhỏ, thử hít vào từ đó.
Một giây trôi qua.
Hai giây trôi qua.
Chẳng có gì xảy ra...
Chỉ có một chút hương cỏ cây tươi mát của cây trầu bà.
Phó Nhĩ Điệp hít lấy hít để, cảm giác như dù có là một bình oxy cũng bị mình hút cạn mất rồi, mới chịu mở cái bánh tét ra. Bên trong sạch sẽ trống rỗng, chẳng rõ là năng lượng đã bị hút mất hay tự tan biến rồi.
Cô và trầu bà mắt to trừng... lá, nhìn nhau, chẳng biết nói gì.
"Thôi kệ." Phó Nhĩ Điệp cam chịu số phận.
Cô ngồi bệt xuống hành lang, tựa vào cửa phòng 16-1. Những vết thương do bị cào, bị cắn trên vai trái và khắp cơ thể bắt đầu đau nhức dữ dội hơn.
Hiện tại, những cách cô nghĩ ra để có được dị năng chỉ còn lại hai lựa chọn: bị tang thi dị năng cào trúng hoặc ăn tinh hạch.
Cách ăn tinh hạch chưa kịp thử nghiệm, nhưng bị tang thi cào thì vẫn có thể làm tiếp.
Cô lo rằng virus biến dị trong người chưa kịp phát tác đã bị cái nhà của mình chữa lành mất, nên quyết định không quay về mà ngồi chờ ngoài cửa. Nếu virus phát tác, cô sẽ tự chống chọi.
Còn nếu không chống nổi, sắp hóa thành tang thi, thì cô sẽ quay về nhà vào phút cuối cùng.
Những chiếc lá lớn của trầu bà nhẹ nhàng phủ lên vết thương của cô, giúp cầm máu.
Cún con nằm bên cạnh, lặng lẽ bầu bạn. Kế bên là mấy sợi rễ của bông lúa số 16-7 đang gắng sức vươn ra.
Bọn chúng vây quanh cô, lặng lẽ ủng hộ và đồng hành.
Phó Nhĩ Điệp mỉm cười, nhận ra máu của mình đang dần tan thành từng đốm sáng trắng, bị căn nhà hấp thụ.
Trước đây, ánh sáng trắng sẽ quay lại chữa trị vết thương cho cô. Nhưng lần này, dưới sự từ chối của cô, chỉ có máu của cô chảy ra, cung cấp năng lượng cho căn nhà.
Cô nâng tay, yếu ớt chạm vào bức tường trắng tinh: "Coi như... cho mày một ít đồ ăn vặt ha?"
Ánh sáng trắng trên tường lấp lóe nhẹ, như đang âm thầm đáp lại.
Phó Nhĩ Điệp tựa đầu vào tường, lẩm bẩm: "Chẳng hiểu gì cả... Nếu mày nói chuyện được thì tốt biết mấy."
Mi mắt cô nặng trĩu, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể chìm vào giấc ngủ.
Cô cố gắng giữ tỉnh táo, tiếp tục lảm nhảm với cún con, với căn nhà, với trầu bà, với cái đám lá trước mắt đã mờ đến mức không biết là cỏ lan chi hay hoa dành dành.
Không có dấu hiệu biến dị, không sốt, không điên cuồng thèm ăn thịt người. Cô chỉ cảm thấy rất mệt, rất đau, rất buồn ngủ.
Cô bấm mạnh vào cánh tay mình để ép bản thân tỉnh lại. Nhưng cú bấm đó, so với những vết thương trên người, chẳng khác nào muỗi đốt inox, thậm chí còn không đáng để gọi là nhột.
Cánh cửa phòng 16-1 chưa đóng kín. Chỉ cần cô đẩy nhẹ là có thể mở ra.
Nhưng nếu đi vào, điều đó đồng nghĩa với việc con đường tiến hóa có dị năng của cô chính thức thất bại.
Trong tiểu thuyết, có người chỉ mất một đêm để thức tỉnh, có người phải mất vài ngày. Biết đâu cô cũng nằm trong nhóm phải chờ lâu thì sao?
Nếu bỏ qua lần này, cô lại phải đi tìm tang thi dị năng đánh cược một lần nữa, lại phải tìm cách lấy tinh hạch nguyên vẹn...
Không đúng, cô đã quyết rồi, đây là lần cuối cùng!
Cô thật sự rất mệt, không muốn nhúc nhích nữa.
Giữa những dày vò tinh thần lặp đi lặp lại, cuối cùng, Phó Nhĩ Điệp cũng không thể chống chọi với phản ứng sinh lý của cơ thể khi mất máu quá nhiều, ngất đi.
Trong khoảnh khắc ý thức mờ dần, cô không mở cửa phòng 16-1, mà trái lại, còn dùng chút sức lực cuối cùng đẩy mạnh cửa đóng chặt lại.
Trên bức tường trắng của căn nhà, ánh sáng trắng nhấp nháy khẽ run rẩy.
Cánh cửa hơi hé ra một chút, nhưng sau cùng, vẫn tôn trọng quyết định của Phó Nhĩ Điệp, không ép buộc cô quay về.
Phó Nhĩ Điệp trên người đầy vết thương, nhưng may mắn không có vết nào chí mạng. Trầu bà đã kịp thời cầm máu bằng cách vật lý, chặn lại dòng máu đang chảy như suối.
Thế nên bây giờ, Phó Nhĩ Điệp tạm thời không còn nguy hiểm nữa.
Cô mơ một giấc mơ rất dài, rất dài.
Trong mơ, cô biến thành một đứa trẻ con, vui vẻ đuổi theo một con bướm giữa bóng tối mịt mùng.
Thế nhưng, con bướm bay nhanh quá, nhanh hơn hẳn đôi chân ngắn cũn cỡn của cô.
Lúc đầu, nó còn lượn lờ trước mặt cô, như thể đang trêu chọc, dẫn dụ cô chạy theo.
Nhưng khi cô thực sự bắt đầu đuổi theo, nó lại vỗ cánh bay cao hơn, xa hơn.
Cô chạy vội vã, bất cẩn vấp ngã, đầu gối sượt trên nền đất lạnh.
Ngay lúc ấy, con bướm trên cao bỗng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn xuống cô, như thể đang chờ đợi.
Cô cắn răng, bò dậy, tiếp tục chạy, lại ngã...
Cứ thế, cho đến khi bóng cánh bướm hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Trong cơn tối tăm ấy, cô cuối cùng cũng hiểu ra—con bướm ấy vốn không thuộc về cô.
Nhưng, không thuộc về cô mà vẫn cứ quấn lấy cô, cứ nhử cô đuổi theo. Phiền phức thật đấy, có phải không?
Ở ngoài hành lang, Phó Nhĩ Điệp nằm sõng soài trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Một giọt nước mắt bỗng trượt xuống từ khóe mắt khép chặt.
Tháng Chín trời đã bớt nóng hơn Tháng Tám.