Chương 34: Một vài công cụ mới

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:37

Bây giờ, chúng đâu thể di chuyển, thây ma ăn được cũng đã ăn hết sạch. Đã rất lâu rồi chúng không được bữa ra hồn. Hiện tại, thứ duy nhất chúng có thể phân hủy mỗi ngày chỉ là chút rác sinh hoạt, với cả... sản phẩm bài tiết của cô và con chó trong toilet. À, chắc còn tính cả mấy con ruồi muỗi bay lởn vởn khắp nơi nữa. Nhưng chỉ có thế, liệu có đủ để ngôi nhà vận hành bình thường không? Máy lạnh chạy suốt ngày, nước sạch để uống và tắm rửa, điện sử dụng hằng ngày... những thứ này đâu thể tự nhiên mà có? Dù là dị năng giả cũng phải ăn uống đầy đủ mới có sức dùng dị năng. Ngôi nhà và đám cây đã lâu không được ăn gì, liệu chúng có chống đỡ nổi không? Nếu chúng gục, tất cả những gì cô đang tận hưởng—nước sạch, không khí trong lành, môi trường mát mẻ, nông sản không ngừng thu hoạch—đều sẽ tan thành mây khói. Trừ khi cô chắc chắn rằng ngôi nhà và cây cối có thể quang hợp, hấp thu tinh hoa thiên địa mà phát triển khỏe mạnh, bằng không, cô chẳng thể nào yên tâm được. Sống sót hai tháng trong tận thế, Phó Nhĩ Điệp đã rút ra một kinh nghiệm quý báu: khi lo lắng hay sợ hãi, cứ làm cho bản thân bận rộn thì đầu óc sẽ bớt căng thẳng. Thế là cô hùng hục dọn dẹp từ tầng 16 trở xuống, tổng cộng 15 tầng, theo tốc độ nhanh nhất có thể. Ở tầng tám, cô đem theo một đám mầm khoai tây, thu hoạch được tận 30 củ khoai. Lịch làm việc của tụi khoai tây là: làm một ngày, nghỉ một ngày. Những ngày chúng nghỉ, sẽ có đám hoa dành dành và cây lan chi thay ca. Còn về thành viên đáng yêu nhưng lười biếng nhất trong nhóm cây xanh—mấy chậu sen đá—Phó Nhĩ Điệp chọn cách... bế theo từng tầng. Cô để chúng trong tầm mắt mình, coi như bùa may mắn giúp xoa dịu tâm trạng. Còn chuyện ăn uống? Chúng tự lo lấy! Nếu lũ sen đá bị đám "học sinh mẫu giáo"—hoa dành dành và khoai tây—bắt nạt, cướp mất phần ăn, Phó Nhĩ Điệp sẽ đứng ra bênh vực. Mà... cô chỉ "có ý" bênh vực thôi, còn nếu không cản nổi thì đành chịu vậy. Mất gần nửa tháng, cuối cùng thì Phó Nhĩ Điệp cũng hoàn tất "phá đảo" toàn bộ tòa nhà. Trong quá trình đó, ngoài những nhu yếu phẩm thông thường, cô còn nhặt được kha khá món đồ hữu dụng, thậm chí còn khai sáng ra mấy ý tưởng hay ho. Đầu tiên chính là... ổ cắm điện! Cô không biết đấu dây điện, nhưng ít nhất thì vẫn biết dùng ổ cắm mà. Mỗi căn hộ ít nhất cũng có hai cái ổ cắm kéo dài. Nhà nào làm ăn buôn bán hay tổ chức sự kiện thường xuyên thì lại càng nhiều. Những cái ổ cắm dây siêu dài đó giờ thuộc về Phó Nhĩ Điệp hết. Tổng cộng, với hơn hai trăm hộ gia đình, số ổ cắm gom được lên đến bốn, năm trăm cái, đủ để quấn quanh Trái Đất hai vòng! Dùng để kéo dây từ tầng 16 xuống tầng 1 thì dư sức. Điều này có nghĩa là cô có thể đặt camera giám sát ở bất cứ tầng nào trong tòa nhà. Mà camera giám sát... cũng là một trong những báu vật mà cô đào được! Hành lang trước cửa nhà cô vốn có camera. Trước đây, chỉ vì thích thú mà cô còn mua một chiếc camera giám sát thú cưng. Nhờ vậy, cô cũng biết sơ sơ cách dùng mấy thiết bị này. Một số loại camera chỉ có thể truyền dữ liệu qua mạng, số khác thì chỉ có chức năng ghi hình thông thường. Trong điều kiện hiện tại, nếu muốn theo dõi tình hình ở tầng dưới từ xa, chỉ có thể dùng camera kết nối Bluetooth. Nhưng Bluetooth lại có giới hạn về khoảng cách, tối đa chỉ có thể truyền tín hiệu qua một tầng. Nếu Phó Nhĩ Điệp không dọn xuống tầng 2, cô sẽ không thể theo dõi tình hình ra vào tầng 1 trong thời gian thực. May mà cô còn vớ được báu vật thứ ba— bộ đàm! Chỉ cần chỉnh về cùng một tần số, các máy bộ đàm có thể kết nối với nhau. Sau khi rà soát cả 24 tầng, cô tìm được tổng cộng 9 cái. Chỉ cần nằm trong phạm vi năm cây số, chúng sẽ bắt được tín hiệu của nhau. Phó Nhĩ Điệp cảm thấy cô đã tìm ra cách sắp xếp cho bà cụ nhỏ rồi!