Chương 20: Ác mộng và giông bão

Xác Sống Đến Rồi, Tôi Nằm Nhà Chờ Chết

Cô Độc Đích Thỏ Tử Vũ 24-06-2025 15:14:38

Rạng sáng ngày 26/6, tín hiệu chập chờn được khôi phục trong chốc lát, những người sống sót đang ẩn nấp tranh thủ cập nhật tình hình. Khi biết rằng mình khó có thể đợi được cứu viện, họ hiểu rằng chỉ còn cách tự cứu lấy bản thân. Với một số người, thông tin này trở thành động lực thúc đẩy họ vớ lấy bất cứ thứ gì có thể dùng làm vũ khí, lao ra ngoài tìm kiếm hy vọng. Mục tiêu duy nhất: tìm đến căn cứ an toàn. Nhưng với số khác, đó lại là tuyệt vọng cùng cực. Hoặc tệ hơn – buông thả hoàn toàn. Những kẻ có khả năng thì bắt đầu cướp bóc trắng trợn. Dù sao cũng không còn luật lệ gì ràng buộc, thế nên giết được ai thì cứ giết. Một căn phòng có đồ ăn, phải là của riêng mình. Ai tranh giành? Xử đẹp! Ăn hết đồ trong phòng này? Chuyển sang phòng khác! Thấy ai vừa mắt? Bắt về làm đàn em, hoặc ấm giường. Gặp xác sống? Đẩy bọn yếu ớt ra làm mồi nhử! Trật tự thế giới bắt đầu sụp đổ. Phó Nhĩ Điệp mơ màng, lúc tỉnh lúc mê. Tiếng cào cửa lặp đi lặp lại khiến cô giật mình tỉnh giấc, nhưng chẳng biết bây giờ là ngày hay đêm nữa. Cô lờ đờ ngồi dậy từ dưới đất, loạng choạng bật màn hình giám sát. Bên ngoài hành lang, lúc nào không hay đã chật kín xác sống. Cơ thể cô mềm nhũn, đầu óc mơ hồ, chỉ có thể gắng gượng bám vào tường thở hổn hển, thỉnh thoảng ho vài tiếng. Rồi cuối cùng vẫn không chịu nổi, cô lảo đảo lê về phía ghế sofa, vừa chạm vào đã ngã phịch xuống. Thêm hai tiếng trôi qua, cô mới lờ mờ mở mắt, dần dần tỉnh táo. Những ký ức hỗn loạn chớp nhoáng ùa về. Cô nhớ... Cô đã bị một tên dị năng giả tấn công... Cô đã cùng hắn đồng quy vu tận... Cô quay phắt về phía ban công. Cây cối xanh tốt um tùm, những củ khoai, hạt giống trái cây cô trồng bừa trước đây dường như đã nảy mầm. Cây quất, hành lá từ trước tận thế vẫn phát triển rất tốt. Chỉ có kẻ xâm nhập – biến mất không dấu vết?! Cô trợn tròn mắt, lật đật chạy ra ban công. Thật sự không còn gì cả! Ngay cả vết máu trên sàn cũng chẳng thấy đâu! Cô vội chạy về phòng ngủ, đứng trước gương soi toàn thân. Không có một vết trầy xước nào, cũng chẳng có một vết máu. Cánh tay vốn đã gần như phế liệt, giờ đây hoàn toàn lành lặn. Nếu không phải tay áo bị rách toạc cùng những vệt máu khô bám trên quần áo, cô sẽ nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ. Chú chó con bên cạnh gầy rộc đi, nhưng lại quấn quýt chạy vòng quanh cô, quẫy đuôi phấn khích. Phó Nhĩ Điệp xót xa cúi xuống xoa đầu nó, sau đó mới chợt nhớ ra, vội vàng ngó sang bảng điều khiển giám sát để xem giờ. Rốt cuộc cũng đến ngày 30/6, tính ra Phó Nhĩ Điệp đã hôn mê suốt bốn ngày trời. Trong bốn ngày này, cô hồi phục một cách thần kỳ, mà Mặc Chấp – con cún nhà cô – cũng không chết đói. Nó tự tìm ra túi thức ăn của mình, cắn rách bao bì, đói bụng thì cứ thò mỏ vào chỗ rách mà ăn. "Cún nhà mình thông minh ghê ta!" Phó Nhĩ Điệp nhìn Mặc Chấp đang tung tăng đầy sức sống, khoé môi không nhịn được cong lên. Nhưng mà, tại sao chứ? Chẳng lẽ cô thức tỉnh năng lực hồi phục? Hơn nữa trong lúc mơ mơ màng màng, còn vô thức lau dọn sạch sẽ, xử lý luôn cả xác chết? Khó tin quá. Phó Nhĩ Điệp quay đầu nhìn đám cây xanh ngoài ban công, trong lòng dấy lên chút nghi ngờ. Cô bước ra đó, cẩn thận quan sát hiện trường. Và rồi— Cô lại phát hiện thêm một chuyện động trời. — Vết cào trên cửa sổ do tên dị năng giả để lại, biến mất tiêu luôn rồi! Cô nhớ rất rõ khoảnh khắc đó, sự sợ hãi khi bị đe doạ đến giờ vẫn còn hằn sâu trong trí óc. Thế nhưng, những vết cào dài ngoằng kia đã không cánh mà bay. Cô vội vàng kiểm tra lại camera hành lang. Dưới ống kính sắc nét, cửa nhà cô bị một bầy zombie cào nát bươm, đầy vết máu loang lổ, nhìn thảm hết biết. Nhưng nếu so với hàng xóm, thì trông vẫn còn... khá ổn?